Trans: Mướp Đắng
Mạc Linh Chi đang chuẩn bị chơi tiếp, thì nghe được âm thanh hoài nghi của Tô Ức.
Cô nghiêng đầu: "Áu." Sao vậy?
Tô Ức ghé sát vào mặt cô, nhìn thật kỹ.
"Áu." Mạc Linh Chi dùng chân đẩy ra, sau đó vỗ vỗ xuống nước.
Muốn chơi tiếp!
Tô Ức ôm cô ra, để xuống nước, sau đó lại xoa xoa thêm mấy lần.
"Áu" Cục bông đen trắng giãy giụa thoát ra, rồi lại bắt đầu tự mình đạp nước.
Trời sinh cô không sợ nước, nên rất nhanh đã bơi đến gần chiếc phao, vịn lấy phao, hai chân sau đạp lo4n trong nước, chơi vui đến quên trời đất.
Tô Ức: "Ha ha ha!!!"
Anh ta cười vang, thậm chí vì quá kích động mà đập tay trong nước, tạo ra vô số bọt trắng.
Mạc Linh Chi đang đạp nước, nghe tiếng cười liền liếc mắt nhìn anh ta, ngũ quan nhíu lại, trên mặt đều là vẻ khó hiểu và ghét bỏ.
Người này bị làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại cười ngu vậy?
Bởi vì cô đột ngột nghiêng đầu, nên máy quay ở bên cạnh đã thành công quay được chính diện của cô, camera man: "... Phụt!"
Mạc Linh Chi nghiêng đầu, càng thêm mờ mịt.
Tôn Mai Ngọc: "Ha ha ha ha!!"
Đạo diễn Chương nín cười: "Cô nhỏ tiếng một chút, đừng để nó phát hiện."
Tôn Mai Ngọc ôm bụng cười: "Nhưng căn bản là không thể nhịn được, thật sự quá buồn cười mà!!"
Cô vừa tận mắt nhìn thấy!
Quầng mắt trên mặt "gấu trúc", sau khi bị ướt đã mờ mất rồi.
Sau đó lại bị Tô Ức xoa một trận, quầng mắt cứ như vậy mà anh dũng hy sinh trước mặt bọn họ.
Lúc này trên mặt cô đã không còn quầng mắt nữa, toàn bộ đều là lông trắng.
Mà bản thân cô hiển nhiên là vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hạ tổng cũng thật là, thẩm mỹ cho cô mà chỉ làm trên cơ thể, lại bỏ sót thứ quan trọng nhất là quầng mắt.
"Gấu trúc" sao lại có thể thiếu quầng mắt chứ?!
Tô Ức cười xỉu ngang xỉu dọc, Mạc Linh Chi mờ mịt nhìn anh ta, rồi lại nhìn những nhân loại xung quanh cũng đang cười giống vậy…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao bỗng nhiên bọn họ đều cười như vậy?
Nhớ đến những lời mà người nhận nuôi nói… Bọn họ cười, là bởi vì thích cô.
Vậy là… Họ thích cô đến vậy sao?
Mạc Linh Chi chớp chớp mắt, kéo phao bơi, hai chân sau không tự chủ mà đạp đạp, vẻ mặt ưu tư.
Dáng vẻ bây giờ của cô thực sự là quá buồn cười mà, trước đây tuy là có một lần quay được dáng vẻ không có quầng mắt rồi, nhưng đó là ở trong phòng, hơn nữa Hạ tổng cũng nhanh chóng lấy khăn lông che lại.
Đây vẫn là lần đầu tiên ở bên ngoài, dưới ánh mặt trời, xuất hiện một con "gấu trúc" không có quầng mắt!
Không thể phủ nhận, cô thật quá đáng yêu rồi, cho dù không có quầng mắt, thì cô cũng có một sự dễ thương khác biệt.
Vì bị thấm nước nên lông đều xẹp xuống, cả người sũng nước, mắt cũng ướt rượt, vẻ mặt vô tội.
Cũng vào lúc này, camera man chỉnh ống kính, đến gần cô, chuẩn bị quay đặc tả gương mặt cô.
Ống kính ngày càng gần, bên ngoài ánh nắng chói chang, vì vậy có thể nhìn thấy được hình ảnh lờ mờ của chính mình trên ống kính, bóng đen không rõ ràng lắm.
Nhưng cô vẫn sáp lại.
Cô vẫn luôn cảm thấy, tiếng cười của họ lúc này không phải là vì thích cô…
Đầu ghé lại, muốn dùng ống kính để soi gương.
Đang lúc cô muốn nhìn cho rõ…
"Rào rào" Một cánh tay đưa ra bắt lấy cô, làm cô cách xa máy quay.
"Áu" Làm gì vậy?!
Cô quay đầu, nhìn thấy Tô Ức, lập tức trừng mắt với anh ta.
Tô Ức nín cười: "Đi, chúng ta đi chơi nào, xem ra nhóc không sợ nước, để anh đưa nhóc đi chơi trò k1ch thích!"
"Áu?" Gì?
Cô tò mò nhìn Tô Ức, lập tức quên mất việc "soi gương".
Cách đó không xa.
Tôn Mai Ngọc: "Nếu nó nhìn thấy bộ dạng của bản thân thì sẽ như thế nào?"
Đạo diễn Chương:"... Phụt, hẳn là sẽ vô cùng tức giận đó."
Phương Hải: "Tôi không biết nó nhìn thấy sẽ ra sao, tôi chỉ biết là nếu như khán giả nhìn thấy chắc chắn sẽ rất vui mà… ha ha ha."
Họ quay được rồi, cũng chuẩn bị phát chính thức.
Đạo diễn Chương: "Hahaha."
Tôn Mai Ngọc: "Haha."
…
Hạ Vân Trù thay đồ bơi xong đi ra, vừa mới đi đến bãi cát, lập tức thu hút được vô số ánh mắt.
Đến cả Cam Vũ Quyên đang đong đưa cùng bạn trai trẻ cũng phải nhìn qua, nhịn không được mà cảm thán: “Hạ tổng đúng là…cực phẩm mà.”
Thân cao hơn mét tám, tuy rằng gầy, nhưng nói cả người được bao phủ bởi một lớp cơ bắp cũng không hề khoa trương, thân hình hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, lại thêm một gương mặt perfect, còn có khí thế độc thân…
Không hề thua kém người được mệnh danh là “người được thèm thuồng nhất” của đỉnh lưu Tô Ức chút nào.
Ngược lại, thậm chí Cam Vũ Quyên còn cảm thấy Hạ Vân Trù hoàn mỹ hơn cả Tô Ức, chỉ là anh quá nghiêm túc, mặt luôn không cảm xúc, lại không hề cố ý tỏa ra mê lực của bản thân.
Lúc này khi cởi bỏ bộ quần áo chỉnh tề và nghiêm túc, mới nhận ra anh hoàn mỹ đến cỡ nào.
Bạn trai trẻ có chút không vui, bĩu môi: “Không phải có tin đồn là thân thể của Hạ tổng có vấn đề sao, không gần nữ sắc cũng không gần nam sắc?”
Đối với đàn ông mà nói, “có vấn đề” chính là xem thường lớn nhất.
Ở một nơi phồn hoa như giới giải trí này, lại là một trong ba ông chủ lớn của ngành điện ảnh, làm sao có thể thiếu oanh oanh yến yến bên người?
Duy chỉ có Hạ Vân Trù, hiển nhiên là có vấn đề.
Cam Vũ Quyên nhíu mày, nhìn bạn trai trẻ: “Hạ tổng không phải là người mà anh có thể bàn luận, hơn nữa mọi người đều biết, lúc đầu người tung tin đồn là muốn "đi đường tắt", kết quả bị đá xuống tuyến 18, lời nói trong lúc tức giận, anh cũng tin sao?”
Dù sao Cam Vũ Quyên cũng không tin.
Hạ Vân Trù không giống người đàn ông “có vấn đề”, lúc đầu là lời đồn do tiểu minh tinh muốn "đi đường tắt" mà không thành công kia tung ra.
Đương nhiên, cuối cùng người đó đã bị Hoa Minh bắt phải bồi thường đến mức tán gia bại sản, lại bị phong sát, bây giờ không biết đang bám theo lão già nào moi tiền trả nợ nữa.
So với “có vấn đề”, Cam Vũ Quyên lại cảm thấy anh chính là kiểu người… tiêu chuẩn cao.
Bên này Cam Vũ Quyên đang bàn luận về Hạ Vân Trù, bên kia sắc mặc của Hạ Vân Trù cũng đang vô cùng phức tạp, toàn thân trên dưới đều toát ra vẻ người lạ chớ gần.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm về một nơi cách đó không xa.
Trên mặt biển, Tô Ức đang lái cano, phía sau cột theo một cục bông đen trắng, hò hét đến là vui vẻ.
Con chó nhỏ kia chơi cũng muốn điên rồi, xa như vậy mà vẫn nghe được tiếng áu áu.
Hạ Vân Trù: “...”
Lại kết thúc một vòng.
“Áu” hai chân trước của Mạc Linh Chi bị gió thổi sắp bay luôn rồi, nhưng ánh mắt cô
vẫn sáng ngời như cũ, gương mặt phấn khích.
Chơi vui quá đi!
Sân chơi nhỏ của cô không hề có chút nguy hiểm nào, chỉ có mấy trò chơi nhàm chán, đây là lần đầu tiên cô được chơi trò k1ch thích, niềm vui lướt băng băng trên biển như này, khiến cho cả người cục bông đều hưng phấn, tai vểnh lên, đuôi ngoe nguẩy liên tục.
“Áu” Tiếp nào!
Âm thanh của cô như không thể chờ thêm nữa.
“Chi Chi.” Một âm thanh quen thuộc vang lên.
Mạc Linh Chi quay đầu nhìn về phía người nhận nuôi đang bước tới, đầu tiên là đồng tử co lại, tiếp đó chột dạ mà rụt cổ lại.
Không biết vì sao, cô cảm thấy người nhận nuôi sẽ tức giận…
Cô thấy người nhận nuôi ngày càng tới gần, dè dặt giơ chân lên vẫy vẫy.
“Chít.” Chào người nhận nuôi.
Ngừng một chút, cô lại phát ra một tiếng: “Áu!” Chơi vui cực!
Hạ Vân Trù nhìn đôi mắt trắng trắng của cô, lông ướt sũng, khóe miệng giật giật.
Sau đó, anh bất đắc dĩ nói: “Xuống đi.”
“Áu?” Mạc Linh Chi do dự một lúc, rõ ràng cô vẫn còn muốn chơi tiếp.
Tô Ức ngồi phía trước, tùy ý chống tay lên đầu xe, hé đôi mắt hoa đào, thờ ơ nói: “Hạ tổng, Chi Chi vẫn còn muốn chơi tiếp, tôi đưa nó đi chơi thêm mấy vòng nữa được không?”
Hạ Vân Trù nhìn anh ta, ánh mắt hai người chạm nhau, ý lạnh xẹt qua.
Cách đó không xa, Tôn Mai Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Cô ta xoa xoa cánh tay.
Hạ Vân Trù vẫn không biểu lộ cảm xúc gì.
Từ lúc đem Mạc Linh Chi về nhà, cô vẫn luôn ỷ lại vào một mình anh, hơn nữa từ lúc bắt đầu tuy là không rõ ràng, nhưng thực sự cô có chút sợ người lạ, chỉ đặc biệt thân thiết với anh.
Vì vậy, anh đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực, thậm chí đề xuất đưa cô lên chương trình.
Sau này cô dần dần không còn sợ người nữa, sau khi anh đem cô lên chương trình, cô được nhiều người yêu thích hơn, cô cũng cởi mở hơn, không còn giống như trước đây nữa.
Bây giờ cho dù đứng trước mặt người lạ, cô cũng có thể giơ tay chào hỏi với người ta.
Cũng có thể chơi đùa cùng người khác lúc anh không có mặt.
Đây là chuyện tốt.
Nhưng lúc này nhìn thấy cục bông đen trắng ở sau lưng người khác, nép sát vào người khác, trong lòng vẫn có chút cảm xúc phức tạp.
Mà cảm xúc phức tạp này, tuyệt đối không phải là vui mừng.
“Đem một chiếc cano tới đây.” Hạ Vân Trù chậm rãi mở miệng.
Sau đó, anh đưa tay ra với Mạc Linh Chi, giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Qua đây, anh đưa nhóc đi chơi.”
“Hạ tổng cũng biết chơi?” Tô Ức kinh ngạc.
Một “doanh nhân” như Hạ Vân Trù, nhìn thế nào cũng không giống những người biết chơi.
Anh không nói gì, vẫn nhìn Mạc Linh Chi như cũ.
Vì vậy Mạc Linh Chi…
Cô chớp chớp mắt, sau đó: “Áu”
Trực tiếp dùng chân ấn mở đai an toàn, nhào về phía người nhận nuôi.
Động tác vô cùng nhanh, không hề do dự, ném Tô Ức qua một bên không thương tiếc.
Người chơi cùng - Tô Ức: “...” Hay lắm, Mạc Linh Chi.
Khóe miệng Hạ Vân Trù nhếch lên, đưa tay ra đỡ lấy cô, giữ cô ở phía trên, trọng lượng hơn 5 kg đối với anh mà nói chỉ nhẹ tựa lông hồng.
Anh trèo lên chiếc cano mà nhân viên vừa đưa tới, đặt chú chó ở trước ngực, để cô ngồi đối diện mình, bốn chân bám lấy mình.
Xoa xoa đầu lông xù của cô.
Không cần đai bảo vệ, cũng không cần gì cả, anh tin tưởng bản thân sẽ không để cô nhóc trong lòng gặp nguy hiểm.
Sau đó, anh đeo mắt kính, nhìn Tô Ức, nhếch miệng: “Thử không?”
Tô Ức càng thêm kinh ngạc.
Anh ta chính là cao thủ ở phương diện này…
Nhìn chú chó phấn kích trong lòng đối phương, anh ta nhướng mày, đeo mắt kính lên: “Vậy thì thử xem sao, Hạ tổng.”
Hai tiếng cuối cùng rất nhẹ, nhưng lại mang theo chút khiêu khích.
“Đoàng” âm thanh báo hiệu vang lên, hai chiếc cano lao đi như tên bắn.
Đạo diễn Chương kích động chỉ đạo: “Nhanh! Tất cả những máy trống ngay bây giờ đi quay Hạ tổng và Tô Ức!”
Trên bầu trời, tất cả máy quay đều có mục tiêu quay chụp.
Tôn Mai Ngọc đưa tay che nắng, kiễng gót nhìn theo: “Hạ tổng vậy mà lại thực sự biết lái cano…vừa rồi tôi còn có hơi lo lắng cho Chi Chi…"
“Đúng vậy.” Đạo diễn Chương gật đầu, “Lúc nãy Chi Chi không hề do dự mà lên xe của Hạ tổng, tôi còn muốn đi lên ôm Chi Chi xuống. Sau đó lại nghĩ, Hạ tổng chắc chắn là lo cho sự an toàn của Chi Chi hơn tôi, nên mới nhịn lại.”
Tôn Mai Ngọc tiếp tục trông về nơi xa, bộ dáng hiếu kỳ: “Hạ tổng và Tô Ức thi đấu, chắc chắn là chuyện hiếm có trên thế giới nha, tôi đây vẫn là lần đầu tiên chứng kiến, Hạ tổng lại biết mấy thứ này, có chút bất ngờ, đáng tiếc Hạ tổng không debut, nếu không chắc chắn sẽ trở thành một đỉnh lưu không thua kém Tô Ức đâu.”
Đạo diễn Chương: “Người không cần debut, những thứ mà minh tinh debut muốn theo đuổi, cậu ta đều có đủ. Những người làm thuê như chúng ta, không cần lo lắng cho ông chủ đâu.”
Tôn Mai Ngọc: “...” Làm người thật khó khăn
Phương Hải lúc này nói chen vào: “Cũng không biết ai sẽ thắng đây?”
…