Editor: Mít
Mạc Linh Chi rụt cổ lại, vừa rồi vẫn còn tỏ thái độ "vênh váo tự đắc", bây giờ lập tức biến mất, rũ đầu xuống, cả người cứng đờ, khuôn mặt chột dạ.
Chuyện này...
Lén lút ăn đồ ăn vặt, lại bị người nhận nuôi vồ được!
"Hả? Còn có thể sai bọn chúng chỉ trộm khoai chiên cho mình nhóc cơ à?” Hạ Vân Trù mở miệng nói nhỏ.
Mạc Linh Chi: "..."
Cô nhếch môi, giở trò “giả ngu” quen thuộc, biểu hiện “nghe không hiểu”
Anh nói cái gì? Tôi không hiểu.
Mỗi khi đến lúc này, “gấu trúc quốc bảo” lại không hiểu tiếng con người, đặc biệt là tiếng của người nhận nuôi.
Hạ Vân Trù lại gõ cho cô một cái: "Không cho giả vờ không hiểu."
Mạc Linh Chi nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Cô là gấu trúc quốc bảo, đương nhiên là cô không hiểu tiếng con người rồi.
Tô Ức cười ra tiếng: “Phụt, ha ha ha, nhìn cái bộ dạng nhát gan của nhóc, Chi Chi, sao không ra vẻ đắc ý như vừa rồi nữa đi?”
“Áu...” Anh mới nhát gan ấy!
Mạc Linh Chi trừng mắt nhìn anh ta, nhe răng trợn mắt.
Hạ Vân Trù nắm lấy tai cô, khẽ cười: “Bây giờ lại hiểu rồi à?”
Mạc Linh Chi: “...”
Giả ngu không được, vậy thì chỉ có thể...
Cô đột nhiên giẫm hai chân một cái, nhào vào lồng nguc Hạ Vân Trù, nằm nhoài lên ngực anh, thò đầu ra, “bẹp” một cái lên cằm của anh.
Hạ Vân Trù sững sờ.
Mạc Linh Chi lấy lòng: "Chít."
Người nhận nuôi, tôi sai rồi...
Đừng trừ đồ ăn vặt của tôi!
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ xoa mi tâm: “Nhóc học được ở đâu mấy thứ linh tinh này?”
Mạc Linh Chi liếc nhìn Cam Vũ Quyên và Trần Dương.
Bọn họ như vậy mà, thơm một cái thì sẽ vui vẻ.
Hạ Vân Trù hung dữ nói: "Sau này không cho xem linh tinh, càng không được học vớ vẩn, nếu vẫn học mấy thứ này, anh sẽ trừ đồ ăn vặt của nhóc, không dẫn nhóc đi chơi nữa.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Cô trừng hai mắt lên: “Áu!!!” Trừng phạt này quá nghiêm trọng rồi!
Hạ Vân Trù: "Nghe thấy không?"
Mạc Linh Chi nhún vai, cúi đầu, âm thanh uể oải: “Ăng.” Biết rồi.
Haiz
Gương mặt cô ủ rũ, năm con chó trên đất đều há hốc mồm.
Cho nên...
Có phải bảo vệ đại ca không?
Vừa rồi khuôn mặt của Tam Tam còn chán trường, giờ chạy đầu tiên tới dưới chân Hạ Vân Trù, cắn vào ống quần anh, kêu lên tiếng...
“Gâu gâu!!”
Một tiếng của nhóc đó giống như bật nút, mấy con chó cũng cùng nhau kêu lên...
“Gâu gâu gâu”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu!”
Buông đại ca của chúng tôi ra!!
Hạ Vân Trù: "..." Cúi đầu, nhìn năm con Teddy.
Anh còn chưa nói gì, cục trắng đen trên tay đã kêu lên thành tiếng rất hung hãn.
“Áu!!”
Không được tới gần người nhận nuôi của tôi!!
Năm con Teddy trên đất há hốc mồm, có chuyện gì vậy?
Đại ca cũng bị tóm rồi, nhân loại kia hình như còn dạy dỗ đại ca, làm cho đại ca ủ rũ, chúng nó muốn cứu đại ca, còn bị đại ca hung dữ nữa.
Năm con Teddy ngơ ngác.
Mạc Linh Chi nhe răng, ép mấy con Teddy lùi về sau một bước.
Những người khác và mấy con chó đều ngơ ngác không hiểu gì.
Chỉ mình Hạ Vân Trù lắc đầu một cái, xoa đầu cô: “Anh chỉ nuôi một mình nhóc thôi, sẽ không nhận nuôi thêm bất cứ con nào khác nữa.”
Trên thực tế, trước kia suýt nữa anh đã không nhận nuôi Chi Chi, sao còn có chuyện nuôi mấy con chó bình thường khác được?
Dù cho không có Chi Chi...
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Vân Trù căng thẳng, không dám nghĩ tới điều tiếp theo, anh vô thức ôm chặt Chi Chi vào trong tay.
Nghe vậy, Mạc Linh Chi rất vui, ngoan ngoãn nằm trong ngực Hạ Vân Trù.
Một hồi lâu, Hạ Vân Trù chậm lại, đỡ cô dậy, mỉm cười: “Đừng tưởng rằng làm nũng là có thể che giấu chuyện vừa rồi nhóc có hành vi ăn vụng đồ ăn vặt, nhóc con.”
Mạc Linh Chi: "..."
"Đi thôi, phải rèn luyện thân thể, nếu còn ăn đồ ăn vặt, có thể sẽ càng mập hơn.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Nghe như sét đánh ngang tai.
Một chữ “mập” làm cô vô cùng uể oải.
Hạ Vân Trù bế chó con lên lầu, năm con Teddy nhìn nhau một chút, cuối cùng vẫn không dám đi theo.
Quên đi, đi chơi thôi.
Sau đó, năm con Teddy bắt đầu nghịch ngợm.
Đạo diễn Chương nhìn một lúc, nhìn theo hướng cameraman đi lên lầu, vừa đi còn lắc đầu một cái.
“Haiz, quả nhiên trên đời chỉ có một mình Chi Chi, mấy con chó khác có chênh lệch thực sự quá lớn.”
-
Hạ Vân Trù đứng bên cạnh máy chạy bộ, trên máy chạy bộ là một cục trắng đen, cô đang dạng bốn chân ra, cố gắng chạy.
Trên thực tế, cô chạy rất chậm so với mấy con chó khác.
Có vẻ người cô quá tròn, lúc chạy thì cả người cũng rung lên mới đáng yêu làm sao.
Mà hiển nhiên, cô cũng không muốn trở nên “đáng yêu” như vậy.
“Phù phù phù” Chó con thở hổn hển, liếc mắt nhìn người nhận nuôi.
Hạ Vân Trù bất đắc dĩ: “Nhóc quá lười rèn luyện, mới mười phút đã mệt, tiếp tục.”
“Ăng ăng ăng” Rầm rì.
Hạ Vân Trù mở máy chạy bộ bên cạnh ra, đứng lên đó chạy với tốc độ nhanh hơn Mạc Linh Chi, giọng nói kiên định: “Rèn luyện một lúc, anh chạy cùng nhóc.”
Mạc Linh Chi: “...Ăng” Bĩu môi, tai cũng cụp xuống.
Sau đó, cảnh xuất hiện trong màn ảnh là…
Một người đàn ông đẹp trai mặc đồ thể thao chạy trên máy chạy bộ, một cục trắng đen “gấu trúc” chạy ở máy chạy bộ bên cạnh, bốn cái chân ngắn của “gấu trúc” sải sải, miệng mở lớn, “hộc hộc hộc” thở ra.
Mặt “gấu trúc” viết rõ sự kháng cự, đương nhiên là muốn dừng lại, nhưng máy chạy bộ vẫn đang chuyển động, cô không xuống được, chỉ có thể không ngừng chạy.
“Ăng ăng...” Mạc Linh Chi kêu lên âm thanh cứu viện.
Hạ Vân Trù: “Mới mười phút, kiên trì thêm mười phút nữa.”
Mạc Linh Chi: "Áu.” Không kiên trì được!
Cô quá nhỏ, chắc chắn chân không thể chạm tới màn hình điều khiểu, chỉ có thể thuận theo mà chạy, nỗ lực chạy.
Cô không muốn chạy, cô muốn dừng lại!
Hạ Vân Trù: “Chạy xong thì buổi tối có thêm đồ ăn.”
Mạc Linh Chi: “...” Vậy cũng không hẳn là không thể.
Chân ngắn lại bắt đầu chạy trở lại.
Sau mười phút.
Hạ Vân Trù bước xuống khỏi máy chạy bộ, tắt máy chạy bộ bên cạnh.
"Hộc hộc", Mạc Linh Chi nằm thẳng cẳng trên máy chạy bộ, dang rộng bốn chân, đặt cằm lên đai chạy bộ, thở hổn hển.
Cả người vẫn đang tụt dần khỏi đai chạy bộ, có vẻ như sắp ngã xuống đến nơi.
Hạ Vân Trù nâng cô lên, bốn chân Mạc Linh Chi yếu ớt buông thõng, dáng vẻ như sắp “tàn phế”, uể oải tùy anh nâng cô lên.
“Ngày mai lại tiếp tục.” Hạ Vân Trù day huyệt thái dương.
Chó con ăn nhiều như vậy, trọng lượng như thế là hơi béo rồi.
Hơn nữa, gần đây cô cũng không hoạt động nhiều, anh đã hỏi bác sĩ, người ta nói rằng nên cho chó con luyện tập nhiều hơn mới được.
Chuyện chạy bộ này, nhất định phải kiên trì.
“Áu”, nghe vậy, Mạc Linh Chi trợn mắt lên, khuôn mặt đầy tuyệt vọng.
Cô cúi đầu, cố gắng suy nghĩ,
Ăn kiêng để giảm cân là
không khả quan, căn bản cô không nỡ ăn ít đi một miếng, hơn nữa một ngày cô có tới năm bữa ăn, người nhận nuôi còn dùng đồ ăn ngon để dụ dỗ cô nữa.
Vận động để giảm cân cũng không được, quá mệt mỏi, cô không muốn lại tiếp tục bị như vậy!
Cho nên...
Cô nhất định phải thay đổi tư duy về cách giảm cân của mình.
Hay là… lại biến thân?
Cục trắng đen cau mày, lại rơi vào im lặng.
Hạ Vân Trù bế cô đi ra khỏi phòng, bây giờ họ đang ở lầu ba của biệt thự, coi như là tầng có ít người nhất.
Nhưng mà họ vừa mới ra khỏi phòng, đã nhìn thấy Bạch Ngọc đứng ở khúc cua, chắc chắn là đang đợi bọn họ.
Mạc Linh Chi còn đang kiệt sức đột nhiên mở to mắt ra, cảm thấy hăng hái hơn.
Bạch Ngọc: “Hạ tổng, em có thể nói chuyện với anh một chút được không?”
Hạ Vân Trù không cảm xúc nhìn cô ta.
Bạch Ngọc: “Thật sự, em chỉ xin anh năm phút thôi!” Cô ta cầu xin.
Mạc Linh Chi: “Áu” Không thể.
Cô bắt đầu giãy dụa.
Đột nhiên, Hạ Vân Trù thả cô xuống, sau đó xoa đầu cô: “Đi xuống lầu ăn uống chút gì đó đi, anh sẽ xuống luôn.”
Mạc Linh Chi: “!!!” Cô không thể tin được trợn mắt lên.
Người nhận nuôi thay đổi rồi.
Bạch Ngọc là người xấu, sao anh còn muốn nói chuyện riêng với cô ta?
Lẽ nào anh thật sự muốn mang người xấu này về nhà sao?
Cô nhìn người nhận nuôi, chờ mong anh bỏ mặc Bạch Ngọc, rồi đi xuống lầu với cô.
Hạ Vân Trù: “Ngoan, đi xuống trước đi.” Giọng nói của anh kiên quyết, còn đẩy cô một cái.
Cô rũ đầu xuống, cụp tai, lông trên người cũng ỉu xìu hẳn, khắp người đều tỏa ra hơi thở buồn bã.
Hạ Vân Trù không nhìn thấy... sau khi chó con xoay người đi thì vành mắt đỏ lên, mặt đầy uất ức.
Cô sắp mất người nhận nuôi rồi.
Trương Diệu Vi nói, Bạch Ngọc sẽ dính lấy người nhận nuôi, cũng giống như mình, bám lấy người nhận nuôi để anh mang về nhà.
Sau đó, cô ta sẽ vào nhà của người nhận nuôi, ngủ trên giường của người nhận nuôi, có thể còn đánh cả gấu trúc của người nhận nuôi...
Cô thật sự không nỡ bỏ người nhận nuôi luôn luôn tắm rửa và gãi ngứa cho cô.
Nhưng nếu người nhận nuôi thực sự muốn dẫn Bạch Ngọc về nhà, cô sẽ phải rời khỏi người nhận nuôi.
Hu hu hu, thật sự không nỡ.
Nghĩ đến đấy, nước mắt lại tuôn rơi “tóc tóc tóc...”
Cô đi rất chậm, nhưng từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng người nhận nuôi gọi cô lại.
-
Chó con vừa đi, Bạch Ngọc lập tức đỏ mắt cầu xin: “Hạ tổng, rốt cuộc anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho em? Hoa Minh triệt đi toàn bộ tài nguyên của em đối với Hoa Minh là hoàn toàn có hại chứ không có lợi gì cả!”
Cô ta cũng không giở trò quyễn rũ trong từng lời nói và hành động giống như trước đây, trái lại cầu xin rất thành khẩn.
“Hạ tổng, em biết sai rồi, anh vì Chi Chi nên mới như vậy đúng không? Sau này em sẽ không động vào Chi Chi nữa, cũng sẽ không nói bất cứ câu gì tổn thương Chi Chi nữa!!”
“Em thật sự biết sai rồi, em không hề cố ý. Chúng ta không cần thiết phải lưỡng bại câu thương, Hoa Minh là do anh khổ cực gây dựng lên, anh cũng không nỡ Hoa Minh vì vậy mà bị tổn thất chứ? Chỉ vì một nghệ sĩ bé nhỏ như em, không đáng.”
“Hạ tổng, nếu như anh đồng ý giơ cao đánh khẽ, em tình nguyện hợp tác với Hoa Minh, trợ giúp...”
Hạ Vân Trù cắt ngang cô ta: “Cô Bạch, xưa nay tôi không phải là người tốt, tôi cũng chẳng phải là người tốt tính, Chi Chi chính là vảy ngược của tôi, cô nhiều lần làm khó dễ nhóc ấy, thì phải chịu hậu quả của việc làm khó nhóc ấy. Đừng quá đề cao bản thân, tổn thất mà Hoa Minh đối phó với cô, đối với tôi mà nói chỉ như muối bỏ bể.”
Mặt Bạch Ngọc càng trắng.
“Chỉ chặn đứng tài nguyên và những hợp tác thương mại của cô đã là nương tay lắm rồi. Đây là lần cuối tôi cảnh cáo cô, nếu như còn làm gì có hại đối với Chi Chi, Hạ Vân Trù không tiếc làm tất cả đuổi tận giết tuyệt cô.” Ánh mắt anh hung tàn lạnh lẽo, làm cho Bạch Ngọc liên tục lui về sau.
Đây chính là một tên ma quỷ!
Cô chỉ làm khó dễ một con chó, còn chưa thương tổn con chó này, anh ta lại không nể mặt mà ra tay với cô ta.
Người đàn ông như vậy...
Sao lúc trước cô ta lại muốn quyến rũ anh ta chứ?
Người như vậy thật đáng sợ!!!
Bạch Ngọc nhìn vào đôi mắt khiến cho người ta sợ hãi của anh, lại lùi về sau, cả người đụng vào tường.
Nhưng Hạ Vân Trù vẫn nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo, mắt sắc như dao.
“Còn nữa, tôi muốn hỏi cô Bạch, lúc trước cô có một con Hamster, cô đã làm gì nó rồi?”