Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 73


trước sau

Editor: Mít

Từ lúc bắt đầu phát trực tiếp tới bây giờ đã hơn hai mươi giờ.

#Phát trực tiếp Chi Chi# vẫn ngồi chễm chệ trên vị trí thứ năm hot search, dù cho các chủ đề khác có thay đổi thể nào thì cái chủ đề này vẫn bất động tại đó.

Những cái khác ví dụ như #Bộ mặt xấu xa của nhà tư bản#, #Chi Chi ăn vụng thịt khô#, #Chi Chi đào cải trắng# đôi khi sẽ xông lên đầu đề.

Tất cả những hot search gần đây, dường như được Mạc Linh Chi và Hạ Vân Trù bao thầu toàn bộ.

Thậm chí có những tài khoản marketing công khai biểu thị.

[Bắt đầu từ mùng mười tháng riêng đến ngày mười ba tháng riêng, ba ngày này toàn bộ những ngôi sao, phim truyền hình, phim điện ảnh muốn mua hot search, xào nhiệt độ thì tạm thời nghỉ ngơi chút đi, ba ngày này không có cái gì có nhiệt độ cao hơn gấu trúc Chow Chow đâu. “cún siêu sao” trước giờ đều không phải hư danh (đầu chó)

Trong mấy cái hot search ở nước ngoài, gần đầy đề tài “cún siêu sao” được tìm kiếm không ít, có nhiệt độ cực cao, trong phòng phát sóng trực tiếp còn có cả người nước ngoài, hơn nữa còn có bản phiên dịch thành mười mấy loại ngôn ngữ phát sóng. Trước khi nhóc ấy kết thúc phát trực tiếp thì đừng phí tiền đi mua hot search, dù sao cũng không ai biết nhóc ấy còn có thể làm hành động nào lạ hay không, đột nhiên lại nhảy cóc ra đầu đề *đầu chó giữ mạng*]

Lúc tin tức này được tung ra khoảng một tiếng, lại một chủ đề nhảy cóc lên hot search.

——

#Rốt cuộc chương trình phát trực tiếp này ai là người khổ?#

Cái chủ đề nghi vấn này làm cho rất nhiều khán giả xem trực tiếp bình luận, cũng làm cho người qua đường hoặc là người không xem trực tiếp tò mò mà mở ra.

Ba tấm ảnh, tấm thứ nhất là cảnh Hạ Vân Trù ôm chó con ăn cơm trưa, tấm thứ hai là chụp cận cảnh món cá nướng đá cuội, nồi canh cá và hạt dẻ nướng trước mặt bọn họ, biểu hiện của Hạ Vân Trù và Chi Chi cực kỳ thích ý.

Tấm thứ ba là đạo diễn Chương và nhân viên cầm hộp cơm và bánh quy, bọn họ ăn cơm hộp, ăn không thấy vị gì cả, tầm mắt nhìn đồ ăn của Hạ Vân Trù và chó con đầy ước ao.

Cộng đồng mạng cười ch4y nước mắt...

"Ha ha ha, nếu không xem toàn bộ quá trình phát trực tiếp thì còn tưởng là giả đó!”

“Đừng tưởng rằng Hạ Vân Trù và Chi Chi dễ dàng. Nếu đổi thành người khác, leo lên núi khổ sở đến không chịu nổi, cái gì cũng không tìm được.”

“Đúng, đầu tiên, bạn cần có một chó con bị ngã vào trong tuyết nhưng một lòng muốn đào cải trắng (hình ảnh), và một con chó con đi vào rừng rậm trộm hạt cây của sóc (hình ảnh), còn có Hạ tổng làm cá, chặt cá (hình ảnh), hơn nữa phải có Hạ tổng biết nấu cơm nữa (hình ảnh)...”

“Cười chết mất, đạo diễn Chương cũng có gói cảm xúc rồi!”

“Đạo diễn Chương? Rốt cuộc là ai đang làm khó ai?”

“Ha ha ha ha ha ha, xin đạo diễn Chương tiếp tục cố gắng, vẫn còn hai đêm và một ngày rưỡi nữa, tuyệt đối đừng làm cho khách mời vốn không có gì trong tay hạ thấp giá trị của ông!”

“Trên thực tế, người và chó có bản lĩnh, dù đặt vào hoàn cảnh nào đều có thể sống thoải mái được *đầu chó*”

...

Người xem trực tiếp vốn đã nhiều, người quan tâm tới chương trình trực tiếp lại càng nhiều hơn, khách mời phản kích làm cho ê-kíp chương trình phải ước ao vốn dĩ đã rất hấp dẫn rồi, huống chi đây còn là Chi Chi và Hạ Vân Trù, nhiệt độ cực cao là có thể tưởng tượng được.

Rất nhiều người đối với cảnh này đều nở nụ cười.

Tại nơi ở của Tô Ức.

Anh ta đang ghi hình “Ngôi sao nổi tiếng”, nội dung quay ngày hôm nay là quay lại lúc anh ta chụp ảnh, lúc này anh ta đang trang điểm, nhìn thấy chó con nằm trong lòng Hạ Vân Trù, ánh mắt anh ta hơi nheo lại.

Xung quanh có không ít nhân viên đang hạ thấp giọng thảo luận về chó gấu trúc Chow Chow.

Còn có những người đang làm việc cũng cầm luôn điện thoại xem, thỉnh thoảng thấy vui vẻ còn phát ra tiếng cười, cực kỳ tập trung xem chương trình.

Trợ lý của Tô Ức cũng xem.

Tô Ức: “Vui như vậy sao?”

Trợ lý: “Thực ra cũng rất vui...”

Có một người ngồi bên cạnh đang xem trực tiếp cũng ngẩng đầu: “Phải là rất vui chứ, giống như bị bỏ bùa ấy, cầm lên thì không bỏ xuống được, bỏ xuống rồi vẫn muốn xem, vừa nhìn một cái thì sẽ không dừng được!”

Tô Ức: "..."

Lúc này, điện thoại di động anh ta vang lên.

Tô Ức nhận.

Người đầu bên kia điện thoại dùng giọng nói khách sáo nhưng khó có thể từ chối được: “Tô Ức à, tôi gửi cho cậu một con vật nhỏ tới đó, xế chiều cậu nhớ mang theo nhé.”

Mặt Tô Ức không hề cảm xúc, nhưng ánh mắt anh rất lạnh: “Trần tổng, có phải là thứ dùng để ghép đôi với Bạch Ngọc hay không?”

Người đầu bên kia điện thoại có chút lúng túng, tùy tiện cười nói: “Đúng rồi, giúp một chút đi, đến khi nhiệt độ của cô ta trở lại, thì cậu làm sáng tỏ cũng được.”

Tô Ức không nói năng gì, nếu có người nhìn thấy ánh mắt anh ta lúc này, có thể phát hiện ra sự lạnh lẽo thấu xương.

Một lát sau, người kia nói: “Đúng rồi, hôm nay tổng giám đốc lại hỏi, hợp đồng của cậu khi nào thì gia hạn vậy? Cậu yên tâm, điều kiện ra hạn hợp đồng rất tốt.”

Tô Ức lạnh nhạt nói: “Để nói sau đi.”

Nói xong, anh ta cúp điện thoại, ánh mắt lạnh đến cực điểm.

Tầm mắt nhìn lên điện thoại thấy dáng vẻ thích ý của Mạc Linh Chi, mặt anh ấy mới nới lỏng ra một chút, giọng nói nhẹ nhàng.

“Rất nhanh có thể gặp lại rồi.”

Chỗ của Trương Dương Triết.

“Tụng Hạo, đã nói rồi, hôm nay con phải ngoan thì ngày mai ba sẽ dẫn con tới gặp Chi Chi.” Trương Dương Triết nói với con trai.

Trương Tụng Hạo nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Vâng ạ, con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!”

Khuôn mặt Trương Dương Triết đầy dịu dàng.

Bây giờ con trai đã thể hiện chút tính khí, sẽ đưa ra yêu cầu với anh ta, Hạ Vân Trù và Chi Chi đều đang ở vùng núi, bọn họ đi đường tới đó cũng mất nửa ngày, việc đi tìm bọn họ có vẻ không thích hợp.

Hơn nữa, sợ ảnh hưởng không tốt, bọn họ trưa mai mới xuất phát, đến đó cũng đã tối rồi, ở cùng với nhóm của Chi Chi được một đêm, ngày thứ hai lại phải đi trở về, rất lãng phí thời gian bôn ba.

Nhưng con trai lại rất vui vẻ.

Anh ta đã nghĩ muốn chiều theo con trai một chút.

Cưng chiều sẽ làm hư con nhỏ, nhưng Trương Tụng Hạo thật sự quá ngoan ngoãn, dù cho được anh nuông chiều, cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, sao khiến anh không đau lòng đây?

Thôi, chiều nay cứ dẫn con tới vùng núi vậy, cũng cho con thấy nhiều hơn về thế giới rộng lớn này.

Chỗ của Bạch Ngọc, cô ta lại đang đập đồ đạc.

Hết cách rồi, hôm qua cô ta vừa ghi hình xong đã mua hot search, kết quả chỉ vì con chó kia mà một chút nhiệt độ cũng không có.

Hot search trước đó vừa lên đã vắng tanh!

Hôm nay cô ta lại bí mật chọc phá chuẩn bị lên hot search tiếp, kết quả...

Vẫn là con chó kia!!

Cô ta và Thần Ngu đã lên kế hoạch, chuẩn bị buộc chặt Tô Ức lại cùng lên đầu đề, nhưng bây giờ nhìn tình trạng này, cô ta thật sự có thể lên đầu đề được sao!?

Lẽ nào thật sự muốn cô phải né con chó đó?

Con chó kia thật là phiền chết mất!

Bạch Ngọc cực kỳ tức giận, lúc này cô ta trốn trong nhà vệ sinh đập đồ đạc, bên ngoài vẫn còn đang ghi hình chương trình, cô ta phải nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp, không thể thể hiện cảm xúc trước màn ảnh.

Cô ta hít sâu một hơi, cầm điện thoại gọi cho Trần Bình...

- ----

"Giúp tôi tìm một đại sư, gọi Vương thiên sư lần trước đi, để ông ta giúp tôi xem một chút, gần đây có phải làm thời gian tôi bị hạn hay không, sao mà xui xẻo như vậy?”

Từ trước khi quay chương trình “Ngôi sao nổi tiếng” là bắt đầu xui xẻo rồi, sau khi quay xong chương trình, càng không có chuyện gì hài lòng cả.

Thế giới giải trí có câu: “Ngôi sao nhỏ dựa vào nâng đỡ, ngôi sao lớn dựa vào mệnh”, hiện tại Thần Ngu còn bằng lòng hao hết tâm tư cho cô ta bởi vì hợp đồng của cô ta đối với Thần Ngu quá có lợi, hơn nữa Thần Ngu không có tiểu hoa đang hot.

Gần đây, thái độ của Thần Ngu đối với cô ta càng ngày càng không tốt...

Nếu như cứ tiếp tục như vậy, đến lúc Thần Ngu từ bỏ cô ta, thì không biết còn đối xử với cô ta như thế nào!

Trần Bình: "Việc này..."

Bạch Ngọc nổi giận: "Cái gì? Có chuyện thì nói nhanh lên, đừng có dông dài, phiền chết mất!”

Trần Bình: “Vương thiên sư vẫn đang bị tạm giam ở đồn công an ạ!”

Có người nói là Hạ Vân Trù của Hoa Minh đưa vào.

Bạch Ngọc: “???”

-

Trên núi tuyết.

Sau bữa trưa vui vẻ, Hạ Vân Trù tắt bếp, lại moi ra hai bọc cá bọc trong lá cây ra, vỗ vỗ hết tro bụ, đặt trước mặt chi Chi.

Anh nói: “Ăn đi, chú ý xương đó.”

Mạc Linh Chi nghiêng đầu nhìn anh: “Áu?” Sao không ăn cùng nhau?

Hạ Vân Trù lộ
ra nụ cười: “Anh ăn no rồi, nhóc ăn đi.”

Mạc Linh Chi: “Áu!” Anh lừa người!

Bình thường người nhận nuôi ăn không ít đồ ăn, hôm nay tuy cô ăn no nhưng anh còn ăn ít hơn cô, làm sao có chuyện ăn no được?

Cô đẩy một bọc cá nướng lá đẩy tới trước mặt Hạ Vân Trù, ra hiệu cho anh cùng ăn.

Hạ Vân Trù hơi ngơ ra, lập tức nhếch miệng, nhặt bọc cá lên, mở ra, lấy đũa đâm xuống một cái, gắp một miếng cá còn cả lá đưa tới trước mặt Mạc Linh Chi.

Lúc này Mạc Linh Chi còn đang dùng chân đấu tranh mở lá ra, móng vuốt cũng bẩn luôn rồi.

Ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt chó con sáng lên: “Áu?”

"Ăn đi." Hạ Vân Trù cười khẽ.

Chó con lập tức há mồm bắt đầu ăn, càng ăn thì mắt càng sáng lên, cái đuôi cũng vểnh cao, đương nhiên là rất thỏa mãn, khắp xung quanh đều tỏa ra không khí hạnh phúc.

Hu hu, thật sự rất ngon!

Cá tuy bé nhưng được tẩm ướp nên không mang theo mùi tanh, lại còn được bọc trong lá, kết hợp với mùi thơm của lá, hai loại mùi vị hòa quyện vào nhau, quả thực là thưởng thức sự k1ch th1ch vị giác.

Cá vừa tươi vừa nóng ăn cực kỳ ngon.

Hạ Vân Trù cười mở lá cây trước mắt ra, dùng đũa nếm thử một chút, rồi lại làm như vừa rồi, rút hết xương ra, chỉ còn dư lại thịt cá.

Chó con đã ăn xong, còn đang li3m cái lá.

Thật sự ăn quá ngon, khi trở về nhất định phải bảo người nhận nuôi mua cá làm cho cô ăn!

Hu hu hu, sao đã ăn xong rồi cơ chứ?

Ăn cực kỳ ngon!

Hay là lại đi bắt mấy con cá.

Cô thậm chí còn nghĩ tới vài ý nghĩ vô căn cứ.

Ngay khi cô đang li3m láp lá, bỗng nhiên xuất hiện một miếng thịt cá ở trước mặt cô.

Hạ Vân Trù mỉm cười nhìn cô.

Chó con trợn mắt lên.

Hạ Vân Trù: “Anh thật sự đã ăn no rồi, vừa rồi mệt mỏi, ăn không được mấy.”

“Áu?” Thật à?

Hạ Vân Trù gật đầu, vẻ mặt thành thật: “Đúng đó.”

Chó con “áu” một cái, con cá nhỏ này lập tức tiến vào trong bụng, cô tinh tế thưởng thức, khuôn mặt tràn đầy hưởng thụ.

Hạ Vân Trù xoa đầu chó con, xách nồi và đũa đi rửa sạch sẽ.

-

Sau khi sắp xếp đồ đạc cần dùng, một người một thú cưng lại chuẩn bị xuất phát, chuẩn bị đi thẳng lên trên núi.

Hạ Vân Trù theo thường lệ định ôm Mạc Linh Chi lên, Mạc Linh Chi lại tách ra.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy tràn đầy nghiêm túc nhìn anh: “Chít”

Người nhận nuôi trưa nay đã mệt còn ăn ít như vậy, tôi tự đi!

Cá ngon vậy cũng không ăn, điều này dưới cái nhìn của cô khá là nghiêm trọng.

Ánh mắt Hạ Vân Trù ấm áp nhìn cô.

Anh còn muốn ôm cô, lại bị chó con từ chối, hơn nữa thái độ của chó con rất kiên quyết.

Anh liếc nhìn ngọn núi, lúc này tuyết đã tan rất nhiều, chắc hẳn là chó con sẽ không bị ngã vào trong tuyết nữa, cho nên anh gật đầu đồng ý, một người một chó đi cùng nhau lên thẳng trên núi.

Hạ Vân Trù chống gậy, chó con nhảy nhót bên cạnh người anh.

Bởi vì tuyết đã tan cho nên đường núi có chút trơn trượt, tất cả mọi người ai cũng bị té ngã, chó con cũng bị ngồi bệt mông xuống đất, nếu không có Hạ Vân Trù kéo lại, chắc cô đã bị lăn xuống rồi.

Chó con có chút mơ hồ.

Hạ Vân Trù cổ vũ cho cô: “Cố lên.”

Chó con lập tức nhảy lên, tiếp tục đi theo anh đi về phía trước.

Sau lưng, đạo diễn Chương dẫn theo nhóm cameraman không khác nào chó chết đi phía sau.

Lại nghi ngờ thêm lần nữa, rốt cuộc ai làm khổ ai đây!!

Cũng may, lúc này tiết trời ấm áp nên lên núi không tính là quá khó, Hạ Vân Trù dẫn theo Mạc Linh Chi, đằng sau có đạo diễn Chương và các nhân viên, thành công lên tới đỉnh núi.

Thực sự không dễ dàng gì.

Khi lên tới đỉnh núi, thậm chí còn có cảm giác thành công, tất cả mọi người đều như vậy, thời tiết lúc này lại vô cùng ấm áp, mọi người đều cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo sơ mi, trên người còn dính không ít bùn đất.

Cho dù như vậy, Hạ Vân Trù vẫn cực kỳ đẹp, đôi chân thon dài, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn vô cùng hoàn mỹ, góc mắt sắc nét dưới ánh mặt trời càng trở nên rực rỡ hơn.

Giờ khắc này anh đang nhìn chó con còn lôi cuốn hơn anh.

“Vù vù.” Chó con đón gió, hất cằm lên cao, đuôi dựng thẳng lên, mắt nhìn về phía trước.

Cô đã xem ở trên ti vi, tư thế như thế này là đẹp trai nhất!

Sau lưng, Hạ Vân Trù nhấc bổng cô lên, chải chải bộ lông lấm lem của cô, chỉ vào bốn cái chân nói: “Không đẹp đâu, nhìn nhóc đã bẩn thành cái dạng gì rồi?”

Bất cứ ai đi trên con đường núi vừa có tuyết tan đều biết sẽ thành như thế này.

Cô cúi đầu nhìn chân và móng của mình, lập tức: “Áu.”

Nương theo tiếng gào thét này, chó con nhảy “ầm” một tiếng vào trong suối nước nóng, chỉ để lại bọt nước bắn lên, lỗ tai cụp xuống, khuôn mặt viết rõ: Xấu hổ.

Thể hiện bản thân lại thất bại lần nữa.

Hạ Vân Trù mang theo ý cười đến bên cạnh suối nước nóng, đưa tay đặt lên cổ áo, tầm mắt nhìn về phía đám người đạo diễn Chương: “Vẫn còn tiếp tục quay sao?”

Đạo diễn Chương: “...”

Phòng trực tiếp bùng nổ.

“Quay! Tiếp tục quay.”

“Nhất định phải quay, đây chính là thời khắc quan trọng nhất, ai cũng không được dừng lại!”

“A a a, cởi ra nhanh lên!!”

"Cửa xe đã bị hàn chết rồi, ai cũng không được phép xuống xe!!”

...

Dường như Hạ Vân Trù biết nội dung phát trực tiếp sẽ như vậy, anh lạnh nhạt nói: “Tôi dám cởi, ông dám tung lên không?”

Đạo diễn Chương: “...”

Vung tay lên, tất cả màn hình đều quay ra ghi hình phong cảnh.

Đạo diễn Chương: Xin lỗi, tôi không muốn phát trực tiếp bị cấm sóng.

Trực tiếp lại như ong vỡ tổ.

"Nhắm ngay vào Hạ Vân Trù đi mà!"

"Tôi không thiếu chút thời gian này đâu, nhanh lên!”

“Thiếu của ông chút lưu lượng này sao? Sao phải đối xử với tôi như vậy?”

“A a a, xin hãy làm người đi, nhanh chuyển tới đi, tôi biết vóc người Hạ tổng rất đẹp, tôi muốn nhìn có tám múi cơ bụng hay không!”

...

Dù cho họ có nhảy nhót tưng bừng thế nào, lúc màn ảnh dời đi, Hạ Vân Trù cũng đã ngâm mình trong suối nước nóng rồi.

Mạc Linh Chi nổi lên ở bên cạnh, Hạ Vân Trù đang xoa xoa lông cho cô.

Khán giả xem trực tiếp.

“Thật tức giận!”

“Thân thể cũng không cho xem, Hạ tổng, anh tốt nghiệp khoa nam đức* sao, giữ gìn lại cho vợ xem à?!”

*những đức tính tốt đẹp của người đàn ông, giống nữ đức.

“Mẹ kiếp, quần cũng cởi rồi mà anh lại cho tôi xem cái này.”

"??? Mọi người làm gì vậy, xem hình ảnh chó con đi, chúng ta xem Chi Chi thôi!”

“Lúc này tôi chỉ muốn xem Hạ tổng, cả người Chi Chi đều mập mạp, không có gì đẹp đẽ...”

“Ha ha ha, thực ra cũng có đường cong tròn trịa, tất cả đều là lông.”

“Chi Chi lịch sự: Nhóc thì sao??”

“Ha ha ha, cười chết mất!!”

“Muốn ngâm mình với Hạ tổng, muốn vu0t v3 Chi Chi!!”

...

Khán giả xem trực tiếp ai cũng muốn ngâm mình, một suối nước nóng thiên nhiên ban tặng như vậy, không hề trải qua sự cải tạo của con người, chỉ là đào một cái hồ nhỏ, ai mà chẳng muốn vào đây ngâm mình.

Đặc biệt là cái suối nước nóng này còn là nước chảy, cũng vì là nơi hẻo lánh, trên căn bản không có người đến, lần gần đây nhất người dân đến ngâm mình cũng là đông chí, dòng nước này không biết đã chảy bao nhiêu lần, vừa sạch sẽ vừa tự nhiên!

Hạ Vân Trù thoải mái tựa người lên tảng đá, Mạc Linh Chỉ nổi trong nước, hơi nước nóng bốc lên, làm cho tai cô run lên, khuôn mặt hưởng thụ, đương nhiên là đẹp đến không tả được.

Đạo diễn Chương: "..."

Ông ta nhìn Hạ Vân Trù và chó con, lại nhìn mình và trợ lý vẫn bẩn thỉu, đột nhiên hỏi:

“Chúng ta dẫn bọn họ đến đây để bị chịu khổ à?”

- -------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện