Editor: Siro Giờ phút này, đạo diễn Chương, nhân viên và toàn thể khán giả của phòng phát sóng trực tiếp đang nhìn anh, và chờ đợi anh sẽ đưa ra một đáp án không khiến họ ngạc nhiên.
Nhưng nào ngờ, một hồi lâu sau, Hạ Vân Trù nhẹ nhàng đáp:
“Chi Chi không thể đo được bằng tiền, tôi cũng không tốn tiền.”
“Có ý gì?” Đạo diễn Chương ngơ ngác.
Mua chó không cần tốn tiền à?
Hạ Vân Trù khẽ cười: “Là duyên phận, không phải tiền.”
Đạo diễn Chương: “???”
Khán giả của phòng phát sóng trực tiếp: “???”
Hành vi dối gian này hơi quá mức rồi!
Vả lại, những gì anh vừa nói hơi hoa hoè nhảm nhí nhỉ? Như đã trả lời, nhưng lại dường như chưa.
Rốt cuộc anh có được Chi Chi thế nào? Có tốn tiền không? Dường như anh đã nói, lại như không nói gì...
Đúng là hoa hoè hoa sói.
Đạo diễn Chương hết ý kiến, tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng chẳng biết nói gì.
Hạ Vân Trù giữ nguyên nụ cười: Ha ha, tôi sẽ không nói cho mấy người biết rằng... Chi Chi ăn vạ tôi đâu.
Nhớ đến cảnh tượng lúc vừa mới gặp, con cún kia nằm dài cách xe hơi khoảng hai mét, nhớ đến hình ảnh cô ôm chân, ngồi trên giày mình, mắt trông mong nhìn anh muốn đi cùng anh...
Hạ Vân Trù lại nhướng môi.
Đó là một cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp giữa anh và cô, không thiết phải nói cho người khác biết.
Vì Chi Chi do “nhặt được” nên chắc chắn sẽ thu hút vô số những kẻ chuyên gây rối. Họ sẽ dùng đủ loại lý do để lấy cớ “chứng minh” Chi Chi thuộc về mình.
Suy cho cùng, bây giờ giá trị của Chi Chi đủ sức lay động lòng người, chưa kể quảng cáo cũng được đồn đoán lên tới năm mươi triệu rồi.
Hạ Vân Trù không sợ phiền phức, nhưng anh không muốn tìm phiền toái.
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp thấy nụ cười trên môi anh, không dằn lòng được:
“Xem ra cuộc gặp gỡ giữa họ rất thú vị!”
“Đúng, không thì Hạ Vân Trù sẽ không cười. Thú thực, anh ấy cười lên đẹp thật đấy.”
“Đồng ý, thoạt trông ảnh rất lạnh lùng, nhưng vừa nhắc tới Chi Chi thì anh ấy cười rất vui.”
“Tôi nghĩ đến Chi Chi cũng cười vui lắm nè...”
“Bạn trên có thể giống với Hạ Vân Trù à?”
...
Đã trả lời câu hỏi cuối, Hạ Vân Trù đứng lên: “Được rồi, phỏng vấn kết thúc rồi đúng không?”
Đạo diễn Chương gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nhếch môi nói với vẻ mặt xem kịch vui: “Hạ tổng, còn một chuyện...”
Hạ Vân Trù nhìn ông ấy.
Đạo diễn Chương chà tay, cười hi hi: “Là vầy, chiều nay, Tô Ức, cha con Trương Dương Triết và chị Ngọc Quyên muốn tới đây thăm hai người, có lẽ tối sẽ đến. Vậy nên... Ekip đưa ra một nhiệm vụ: Tối nay xin anh hãy dùng thức ăn ngon để tiếp đãi họ.”
Hạ Vân Trù: “...”
Bằng mắt thường có thể thấy khóe môi anh cứng lại, đôi mắt trở nên lạnh lùng.
Nếu họ tới, sao anh lại phải thết đãi?
Ánh mắt của Hạ Vân Trù thể hiện rõ câu hỏi này.
Đạo diễn Chương nhướng môi: “Đây là nhiệm vụ hôm nay, xin Hạ tổng hãy khoản đãi họ thịnh soạn.”
Trên thực tế, những khách mời đó không phải do chương trình yêu cầu, mà họ tự tới. Chương trình này quay lại cuộc sống hằng ngày của khách mời, thế nên hiện giờ họ muốn tới thăm Chi Chi, vậy ekip chương trình sẽ không ngăn cản.
Nhưng để chương trình thú vị hơn, nhóm ekip cần thêm dầu vào lửa một cách thích hợp.
Trong tình trạng không có nguyên liệu, Hạ Vân Trù sẽ phải làm thật nhiều thức ăn ngon để khoản đãi họ?
Kiểu này sẽ có lượt xem đúng không?
Cảnh quay hôm qua quá thu hút lượt xem, khán giả trên toàn thế giới tăng vọt đáng kể, lượng khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hôm nay gấp ba lần hôm qua. Đạo diễn Chương không hi vọng hôm nay nó bị kéo xuống.
Và hiển nhiên, Hạ Vân Trù và Chi Chi không phải là người dám nghĩ dám làm, vì vậy... ekip chương trình đành phải tự nghĩ cách thôi!
Đạo diễn Chương cười tươi rói.
Hạ Vân Trù nhìn ông bằng ánh mắt chết chóc.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp cười sảng luôn rồi:
“Ha ha ha! Đạo diễn Chương làm hay lắm! Cứ thích làm khó Hạ Vân Trù, không thì cho họ ăn măng tây và mật ong đi, thế cũng đủ cho họ trầy trật qua ngày cuối cùng này rồi!”
“Đạo diễn Chương, ông dũng cảm thật, thứ gặp xui xẻo chính là lưng của ông đó!”
“Các anh chị em, mọi người đoán thử bây giờ tui đang ở đâu? Tui đến tỉnh S rồi nè!”
“Ối kinh hồn, bạn muốn đi xem bọn Chi Chi à?!”
“Tôi cũng đang trên đường đi nè... Không dằn lòng được, đúng lúc tôi được nghỉ, bèn quyết định đi thăm Chi Chi...”
“Hu hu hu hâm mộ quá, nhưng nhắc nhở thân thiện nè, đi xem thì được nhưng đừng nên quấy rầy họ nha.”
...
Đúng vậy, trừ khách mời của chương trình, còn có vô số fan, truyền thông và khán giả chạy tới.
Tối qua, đạo diễn Chương đã dự liệu trước, và nếu chương trình nổi thì có nghĩa sẽ được nhiều người biết đến hơn, và cũng sẽ được chú ý hơn.
Muốn xem Chi Chi và Đen, cư dân mạng sẽ nôn nóng tới check-in, nhà báo sẽ nóng lòng muốn tin độc quyền, doanh nhân sẽ mong muốn bàn chuyện hợp tác...
Hôm nay có lẽ sẽ có rất nhiều người đến.
May là sáng mai họ sẽ rời đi.
Hơn nữa, đạo diễn Chương là một người kỹ tính, trước khi những người đó đến, ông đã cho một lượng lớn nhân viên bảo vệ tới đây.
Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Vân Trù và Chi Chi.
Giờ phút này, tại thành phố Bắc Kinh.
“Chúng ta đi thăm Chi Chi, em dắt chó theo làm gì?” Một cô gái trẻ cau mày.
Bên cạnh cô, cậu bé vừa dắt chó, vừa ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Đi kết bạn ạ.”
Cô gái trẻ: “Không được, em không thể dẫn chó theo.”
Cậu bé nhìn cô với vẻ mặt thành thật: “Chị, nhất định phải dẫn theo nó, không mang theo nó em sẽ không đi đâu.”
Cô gái trẻ: “Vậy thì tốt quá, em mau về đi!”
Cậu bé: “Em sẽ nói với ông nội và ba mẹ rằng bây giờ chị muốn đi tìm...”
Im bặt, cô gái trẻ bịt kín miệng cậu bé: “Ông cụ non à, chị dẫn em đi, chị dẫn em đi được chưa, nhưng em không được mách với ông và ba mẹ rằng chị cúp tiết lên núi xem Hạ tổng và Chi Chi đấy!”
Lúc này, cậu bé mới ngoan ngoãn gật đầu.
Vì vậy, cô gái trẻ đưa theo cậu bé, giống như những fan khác, bước lên con đường dẫn đến ngôi làng trên núi tuyết.
-
Vẽ mắt xong, Chi Chi lại lên núi với Hạ Vân Trù.
Họ đi thăm gấu đen. Gấu đen còn đang ngủ, hiển nhiên tối qua nó đã có khoảng thời gian khá vui. Thấy họ, nó vội bò dậy, trông rất hưng phấn.
Hạ Vân Trù cho Chi Chi đi chơi với Đen, còn anh cầm dao đi bắt cá.
Anh vẫn phối hợp làm nhiệm vụ cuối cùng do ekip chương trình đưa ra.
Dù sao khi chương trình nổi tiếng, số tiền chương trình kiếm được sẽ vào túi của anh. Thế anh có thể không phối hợp sao?
Tô Ức, Cam Vũ Quyên, cha con Trương Dương Triết, tổng cộng bốn người. Vậy hơn nửa cải trắng và một miếng thịt nhỏ chắc chắn sẽ không đủ ăn.
Họ phải cần rất nhiều nguyên liệu.
Ngay sau khi lên núi, Hạ Vân Trù đã bắt đầu đánh cá. Chương trình phát sóng trực tiếp lại được cắt cảnh; một là Hạ Vân Trù bắt cá, cái khác là cảnh Chi Chi và Đen chơi đùa.
Tám mươi phần trăm khán giả đều xem Chi Chi và Đen. Điều này lại chứng minh...
Người đàn ông kim cương chẳng được khán giả mảy may ưa thích.
Trên đầu Chi Chi có gắn máy quay, cô đang oai phong lẫm liệt ngồi trên đầu gấu đen. Cô vung chân lên, gấu đen vâng theo chở cô vọt vào rừng núi.
Người quay phim hơi sợ, nhưng nhớ tới gấu đen không tấn công người nên anh ta đành vác máy quay đuổi theo.
Họ đi xa dần, vì thế hình ảnh không rõ nét cho lắm.
Nhưng vẫn đủ cho khán giả xem phát sóng trực tiếp thấy Chi Chi và gấu đen. Hai “gấu” đang ra oai trong núi rừng, khiến phòng phát sóng trực tiếp cười vỡ bụng:
“Ha ha ha ha ha, Chi Chi thật sự xem Đen thành ngựa để cưỡi à!”
“Đen cũng nhát thật, dễ bị Chi Chi thu phục thế cơ.”
“Tuy trông Chi Chi nhỏ xíu và cute nhưng hình như luôn đóng vai đại ca nhỉ? Ngẫm lại Trương Tụng Hạo, ngẫm lại năm con chó kia, và cả Đen nữa...”
“Ủa? Hình như đúng thế thật? Chẳng lẽ Chi Chi của chúng ta thật sự có tướng ‘Chi thống trị’ à?”
...
Họ vừa tán gẫu sôi nổi, vừa xem “Chi thống trị” huênh hoang trong núi.
Trong lúc vui chơi, Chi Chi vẫn không quên thu lượm nhiều quả hạch rồi đựng trong túi.
Lúc này, cô đang không đeo túi trên cổ, mà vô tư treo túi lên tay Đen. Đen đúng là một tên nhút nhát, ngoan ngoãn để cô chỉ huy.
Khán giả chỉ thấy chúng chơi chung với nhau, Đen liên tục “Grừ...”, còn Chi Chi “Áu...” trả lời lại.
Chứ không biết chúng nó đang nói gì.
Đen: [Rốt cuộc khi nào thì đi, tôi muốn mau chóng được sống những ngày tốt đẹp, trong núi lạnh quá rồi.]
Mạc Linh Chi: [Hình như là sáng sớm mai đó?]
Đen thở dài.
Mạc Linh Chi: [Nhanh lắm, người nhận nuôi của tôi có chuyên cơ, thứ có thể bay véo lên trời ấy, chúng ta ngồi trên chuyên cơ của người nhận nuôi bay vi vu trên mây á, đến nhanh lắm!]
Mắt Đen sáng lên, hâm mộ nói: [Tuyệt quá... Tôi thật sự không thể đi theo người nhận nuôi của cô sao? Hay cô nói giúp tôi đi, tôi cũng có thể làm ngựa cho anh ấy cưỡi mà!]
Mạc Linh Chi lắc đầu: [Người nhận nuôi của tôi chỉ thích tôi thôi, không nuôi cậu được đâu!]
Đen xị mặt, hồi lâu mới nói: [Cô thật hạnh phúc...]
Mạc Linh Chi kiêu ngạo ngẩng đầu: [Ai bảo tôi là gấu trúc chứ?!]
Nói đến đây, Đen thắc mắc: [Nhưng tôi vẫn cảm thấy cô không giống với gấu trúc tôi đã gặp, hơn nữa loài người kia nói không thể nuôi tôi, vậy sao có thể nuôi cô thế nhỉ. Cô cũng là gấu mà, gấu trúc cũng phải ở trong khu bảo vệ tự nhiên chứ.]
Dường như nhớ đến chuyện gì, Đen nói chắc nịch: [Gấu trúc ngoài ở trong khu bảo vệ tự nhiên, thì có thể ở khu phồn thực, tôi biết đó nha! Chẳng phải những người đó quan tâm đến gấu trúc lắm à, sao không bỏ cô vào khu bảo vệ vậy? Có lẽ nào cô hoàn toàn không phải gấu trúc?]
Mạc Linh Chi không lên tiếng.
Cô đánh Đen.
Một lần nữa, phòng phát sóng trực lại chứng kiến một khung cảnh dị thường “Chó con hung dữ đánh gấu”, có thể nói là... kinh hãi.
“Má ơi, mỗi lần thấy cảnh này, mị cũng thán phục lá gan của Chi Chi ghê luôn!”
“Tại sao nó lại dũng mãnh vậy chứ!”
“Chi thống trị danh bất hư truyền!”
“Có lẽ chỉ có một con này dám hành hung gấu đen thôi!”
“Sao Đen lại hoảng sợ vậy hả, Chi Chi trông cute vậy, mà sao ác liệt thế chứ!”
“Nhưng tôi cảm thấy mấy cú đánh của nó hoàn toàn không hề có lực sát thương... Mọi người nhìn sắc mặt của gấu đen kìa, có thay đổi gì đâu, còn đi vững quá trời.”
“À này... Chỉ có tôi tò mò không biết Đen đã nói gì chọc tới Chi Chi sao?”
...
Mạc Linh Chi rất tức giận.
Cô ghét nhất ai chất vấn về giống nòi của mình!
Bây giờ cô được rất nhiều người thích, người nhận nuôi cũng rất yêu chiều cô, cô không muốn cuộc sống hiện tại xảy ra thay đổi gì cả. Vì vậy, cô cực cực cực ghét bất cứ ai nhầm lẫn giống loài của mình.
Dù là gấu cũng không được!
Thế nên, sau khi đánh nó xong, cô nổi giận đùng đùng nhảy xuống khỏi vai Đen, đoạt lấy túi đựng quả hạch, rồi chạy khỏi đây vào rừng trúc.
Người nhận nuôi đã nói đợi cô chơi đã thì vào rừng trúc chờ anh.
Quả nhiên, lúc Mạc Linh Chi chạy đến rừng trúc, Hạ Vân Trù đang đào măng tây.
Miệng méo xệch, Chi Chi nhào vào lòng anh làm ổ.
Mắt Hạ Vân Trù lộ vẻ cưng chiều: “Sao vậy?”
Cách đó không xa, gấu đen tỏ ra chột dạ, muốn
đến gần nhưng lại không dám.
“Giận hả? Nó chọc nhóc không vui phải không?” Hạ Vân Trù cười khẽ.
Mạc Linh Chi tiếp tục co ro trong l0ng nguc anh, ậm ừ không nói lời nào, hoàn toàn không muốn đoái hoài đến gấu đen nữa.
Hạ Vân Trù buồn cười, không nhúng tay vào chuyện của hai đứa, cứ cho Chi Chi bám vào ngực, còn anh cúi đầu đào măng tây.
Măng tây hôm qua còn dư lại một ít nên hôm nay anh không cần phải đào nhiều.
Nhưng sau khi đào măng tây xong, Hạ Vân Trù lại bắt đầu hái nấm.
Buổi sáng trước khi ra ngoài, anh đã hỏi lão Lưu rồi, gần đây trên núi có nấm ăn được, trong đó có hai loại khá dễ tìm; khi còn trẻ bọn lão Lưu từng ăn chúng với cơm, có thể dùng làm thức ăn.
Hạ Vân Trù không biết những loại khác, chỉ hái hai loại này.
Mạc Linh Chi làm ổ trong l0ng nguc anh chốc lát, chợt thò đầu ra nhìn Đen.
Đen đâu mất rồi.
Mạc Linh Chi lập tức đen mặt. Cô nhảy xuống khỏi ngực Hạ Vân Trù, tức đến mức tai run lên.
Tên Đen đáng ghét này!
Cô không muốn nhận thằng em đó nữa, mai này cô cũng sẽ không săn sóc nó luôn!
Rõ là nó đắc tội mình, vậy mà dám chạy biến đâu mất.
Mạc Linh Chi bực bội hầm hừ.
Hạ Vân Trù buồn cười duỗi tay, dùng khuỷu tay không bẩn huých cô rồi cười hỏi: “Sao nhóc lại phải so đo với một con gấu làm gì?”
Bất chợt, anh xem Chi Chi là người, còn Đen là thú.
Chi Chi thông minh và hiểu biết, luôn khiến anh phải phớt lờ chuyện cô là chó - một con thú.
Hơn nữa...
Ngẫm thấy có lẽ cô còn là một tồn tại “siêu nhiên”, Hạ Vân Trù càng khó xem cô là thú như Đen.
Mạc Linh Chi dẩu môi: “Áu...” Cô không thèm để ý nó!
Thằng em này thật sự quá không biết điều!
Hạ Vân Trù phì cười, tồn tại “siêu nhiên” này quả là... không mảy may đáng sợ và có sức uy hiếp.
-
Đen biến mất, vì không gắn máy quay cho nó nên mọi người chẳng biết nó đã đi đâu.
Hạ Vân Trù định hái nấm thêm một lát rồi mới đi tìm nó.
Nào ngờ anh vừa hái xong thì Đen đã quay lại.
Nó ngậm một cành mận, tay cũng cầm một cành, cả hai đều có màu đỏ rực. Trên ngọn núi tuyết trắng thế này trông chúng vô cùng tươi sáng và bắt mắt.
Nó chậm rãi đi tới trước mặt Mạc Linh Chi, rồi sau đó thả cành mận đỏ trước mặt chó con và mỉm cười nịnh nọt.
Đen ngốc nghếch, nụ cười cũng ngốc nghếch nốt.
Đạo diễn Chương: “???”
Khán giả xem phát sóng trực tiếp: “???”
Cái lùm mía, đây là tên nhóc to xác khờ khạo, nhút nhát và trung thực đáng yêu đây hả, hơi chất đấy!
Bình luận trên phát sóng trực tiếp bùng nổ:
“Ha ha ha! Quá đỉnh!”
“Đen à, thật sự không nhìn ra đó nha!”
“Ha ha ha ha cười chết mất, biết lấy lòng ghê gớm!”
“Không thể giành Chi Chi với Hạ tổng, vậy tôi nuôi Đen được không?”
“Con Đen này chắc chắn là công! Đỉnh, đỉnh của chóp luôn!”
...
Cùng lúc đó, #Đen đỉnh cao# lập tức lên hot search.
Dẫn đến vô số chị em phụ nữ bày tỏ:
“Bồ mình còn không tinh ý bằng một con gấu!”
Còn giờ phút này, tại đây, đứng trước mặt chó con và Hạ Vân Trù, gấu đen đang ưỡn mặt cười khờ.
Hạ Vân Trù: “...”
Anh lập tức sa sầm mặt.
Vậy là...
Phải chăng anh đã quên coi con Đen này là giống đực hay cái?
Anh duỗi tay lấy cành mận đỏ trên tay Đen, bỏ nấm vào túi, đeo lên, rồi một tay mận đỏ một tay Mạc Linh Chi đi thẳng xuống núi.
Đen: “Hú?” Nó nghệt mặt ra.
Loài người này sao thế.
Cũng giận dỗi hả?
Nó cẩn thận đi đằng sau, theo Hạ Vân Trù đang ôm Chi Chi ra ngoài.
Hạ Vân Trù nghiêm mặt, nhưng không biết lúc nãy khi Đen tặng hoa đã nói:
[Đại ca, tặng cô nè!]
Một tiếng đại ca nói rõ hết thảy.
Mạc Linh Chi cũng ngơ ngác, nhưng cô vẫn đang tức Đen. Cô không dễ bị dụ bởi một cành hoa đâu nhé!
Ăn cũng tầm tầm. Cô không quá thích hoa đẹp cho lắm.
Hạ Vân Trù đi rất nhanh, phòng phát sóng trực tiếp cười ngất rồi, nhưng anh lười quan tâm.
Lúc đi tới hạ du suối nước nóng, anh xách cá đang ngâm trong nước lên rồi lập tức định xuống núi.
Đen sốt ruột, chạy đến trước mặt Hạ Vân Trù.
Đây chính là bảo hiểm tương lai của nó đó.
Thân hình cao lớn chặn Hạ Vân Trù, nếu là người khác chắc chắn đã sợ đến nhũn cả chân, dù vậy Hạ Vân Trù vẫn tỏ ra điềm tĩnh.
Đen: “Rú...” Thích hoa hả? Tặng anh nè.
Giơ chân đưa hoa vừa ngậm tới trước mặt Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù: “...”
Anh nhìn cậu nhóc khờ khạo và ngốc nghếch trước mặt, thật sự không còn biết nói gì.
“Sáng sớm mai tới đón mi.” Dứt lời, Hạ Vân Trù khoát tay, ôm Chi Chi, vừa xách đồ xuống núi.
Đi xa một quãng, anh mới nói với Chi Chi:
“Nhóc vẫn tốt hơn.” Anh thích nhóc con thông minh.
Đang mải đưa mắt nhìn thằng em Đen của mình, Mạc Linh Chi nghe vậy lập tức hất cằm, ngoe nguẩy đuôi:
“Áu!”
Đương nhiên!
Cô là gấu trúc quốc bảo Chi Chi mà!
-
Cá, măng tây, nấm, cải trắng...
Hiển nhiên chưa đạt tới tiêu chuẩn đãi khách, dù sao cũng có nhiều người đến nên chừng này hoàn toàn không đủ ăn.
Vì vậy, Hạ Vân Trù dẫn theo Chi Chi đến chỗ trưởng thôn.
Trưởng thôn đang ngồi xổm trong sân, vừa nhìn gà, vừa hút thuốc lá. Nhác thấy họ, ông ấy lập tức tươi cười, một nụ cười chất phác:
“Ái chà, là bây hả, có chuyện gì không?”
Lão trưởng thôn rất nhiệt tình.
Ông là một trưởng thôn rất có tâm và trách nhiệm. Qua lời lão Lưu thì biết —— họ thật tình thích trưởng thôn.
Hạ Vân Trù cũng mỉm cười: “Buổi tối có người tới nên tôi muốn có một con gà đãi khách ạ.”
Anh hỏi, vô cùng thẳng thắn.
Trong cái thôn cằn cỗi này, thường thì họ không nỡ giết gà, vả lại nuôi mấy con gà vào mùa đông cũng không dễ dàng, nói chung rất nhiều người tiếc của.
Nhà lão trưởng thôn cũng chỉ có ba con gà.
Nhưng trưởng thôn rộng rãi khoát tay, nói thẳng: “Không thành vấn đề, tôi cho cậu bắt!”
Dừng một chút, ông lại hỏi: “Một con đủ không? Còn cần thêm gì khác không? Cần thịt khô không, nhà tôi cũng có lạp xưởng, tôi lấy cho cậu nha.”
Thật ra trong lòng ông rất tiếc con gà, nhưng họa hoằn lắm mới có khách đến thôn, còn trả tiền thuê cho ông nữa, bởi vậy ông cũng muốn thể hiện sự mẫu mực của một trưởng thôn.
“Không cần đâu ạ.” Hạ Vân Trù cản ông: “Một con gà là đủ rồi.”
Anh mỉm cười: “Chúng tôi không thể lấy không của ông được, nhưng bây giờ tôi không có tiền, thế ông có cần gì không? Bất cứ yêu cầu nào cũng được.”
Anh xin một con gà, và sẵn sàng trả bằng một cái gì đó.
Bất kể là tương lai của lão trưởng thôn hay tương lai của gia đình này.
Trên thực tế, anh đã có kế hoạch khác, chỉ có điều bây giờ chưa cần nói ra mà thôi.
Theo bản năng, trưởng thôn xua tay, quơ tẩu thuốc muốn từ chối.
Ngay sau đó, dường như nghĩ đến chuyện gì, ông lén nhìn nhóm đạo diễn Chương cách đó không xa: “Họ không cho phép cậu... lấy không hả?”
Ông nhớ lại chuyện hôm qua đi tặng đồ, kết quả bị những nhân viên kia từ chối, còn nhét cho bọn ông một đống đồ hộp và thức ăn vân vân, làm ông phải mang thịt khô về lại.
Nghiễm nhiên họ không cho anh và thú cưng ăn, bắt anh phải tự nghĩ cách tìm đồ ăn ở nơi xa lạ này.
Nhớ đến chuyện hôm qua họ lên núi còn đụng phải gấu đen, thế mà sáng sớm hôm nay họ lại phải lên núi nữa.
Đúng là thê thảm...
Lão trưởng thôn thấy tội nghiệp cho họ.
Hạ Vân Trù cũng nhìn theo, sau đó gật đầu: “Đúng ạ.”
Trưởng thôn hơi sầu não: “Uầy, họ cũng là người tốt, chỉ là quá hành hạ hai đứa thôi, xem ra làm ngôi sao cũng không dễ gì.”
Trả tiền thuê rất hào phóng, còn cho họ đồ hộp. Những món đồ hộp đó vô cùng ngon, nhà ông chỉ khui một cái, để dành phần còn lại chưa dám ăn.
Ông nhìn gương mặt khôi ngô của Hạ Vân Trù: “Chắc cậu là ngôi sao nổi tiếng hả?”
Lão trưởng thôn chưa từng gặp được ai đẹp trai anh tuấn thế này.
Thẩm mỹ giữa thế hệ trước và thế hệ trẻ không giống nhau, nhưng dù là thế hệ trước hay thế hệ trẻ đều chỉ biết khen Hạ Vân Trù một từ thôi... bảnh.
Hạ Vân Trù lắc đầu: “Không phải ạ.”
Ngay sau đó, anh cúi đầu chỉ con chó dưới đất: “Nó mới đúng.”
Lão trưởng thôn sửng sốt, tay cầm tẩu thuốc hơi run.
Dạo này đẹp trai không phải là ngôi sao, mà thú cưng mới phải à?
Lão trưởng thôn cũng chỉ sững sờ chốc lát, sau đó nói: “Vậy cho tôi chụp hình với nó đi.”
Chụp hình với Chi Chi để đổi gà?
Nếu là fan thì họ sẽ vui như hoa nở, nhưng với thôn dân chỉ có ba con gà, vậy lỗ quá rồi.
Hạ Vân Trù định từ chối.
Lúc này, Chi Chi đột nhiên đứng lên, hai chân trước so so, kèm theo gương mặt hưng phấn.
“Chít!” Cô vẫy vẫy bàn chân.
Khán giả xem phát sóng trực tiếp đần mặt, không hiểu ý cô.
Hạ Vân Trù sửng sốt, thử hỏi: “Ý nhóc là... Nhóc sẽ quảng cáo gà cho nhà họ hả?”
Mạc Linh Chi nghiêm túc gật đầu.
Liền đó, cô khẽ chớp mắt nhìn Hạ Vân Trù: “Áu?”
Chắc không thành vấn đề chứ?
Lần trước, Trương Diệu Vi đã nói quảng cáo của cô rất đáng tiền, vậy... cũng đủ đổi một con rồi nhỉ?
Hạ Vân Trù không nói gì.
Mạc Linh Chi trố mắt với vẻ khó thể tin.
Trời, chẳng lẽ không đổi nổi một con gà luôn hả!
Vậy thì đáng tiền cái quái gì?!
Hạ Vân Trù: “...” Anh nhìn hiểu nét mặt của cô rồi đấy nhé.
Anh im lặng, một hồi lâu mới nói: “Vậy cũng được, nhóc chụp quảng cáo gà…cho nhà trưởng thôn đi...”
Nói đến từ “gà”, anh dừng lại một giây.
Đạo diễn Chương: “???”
Cư dân mạng đang xem trực tiếp: “???”
… Ê khoan!
Quảng cáo đầu tay trị giá năm mươi triệu của Chi Chi được dành cho một con gà do nông dân nuôi sao hả???
- -------------------