Dung Huyên hôm nay dùng cơm tối cùng với Mộc Tiêu và Đồng Nguyệt. Sau khi về nhà cô liền trở về phòng chuẩn bị làm bài tập.
Thiệp chúc mừng đã làm gần xong, chỉ cần trang trí thêm một chút là có thể đem đi tặng.
Cô nghiêm túc ở trên mặt trên tấm thiệp vẽ tranh, viết chữ. Chờ đến khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên cô mới dừng bút. Thiệp chúc mừng còn thiếu một chút nữa là hoàn thành, dù sao mấy ngày gần đây cũng không có gặp được Cố Dã. Dung Huyên định khi nào Cố Dã đến đón mình đi đến tiệc từ thiện cô sẽ đưa quà cho anh.
Ngày hôm sau đến lượt Dung Huyên cùng một bạn khác trong lớp dọn vệ sinh cho nên cô đi học sớm hơn Dung Di một chút. Tài xế sẽ đưa cô đến trường sau đó nhanh chóng quay về nhà chuẩn bị đưa Dung Di đi học.
Có điều Dung Huyên ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi cửa liền ngoài ý muốn nhìn thấy một người.
Cố Dã
Sao anh lại đến đây?
Thời điểm Dung Huyên còn đang nghi hoặc, Cố Dã tay đút túi chậm rãi đi về phía cô. Anh đã đứng ở đây được một lúc, đầu tóc cùng quần áo đều sương sớm làm ướt.
Rạng sáng tháng một thời tiết lạnh thấu xương, Dung Huyên hoàn toàn không ngờ đến lúc này sẽ nhìn thấy Cố Dã ở ngoài cửa nhà mình.
Anh không an ổn ở trong nhà, chạy đến nơi này làm gì?
Cố Dã nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Dung Huyên, nghiêng đầu cười "Anh ở nhà nằm mơ"
Dung Huyên ngây ra một lúc, an tĩnh chớp chớp mắt, chờ anh nói tiếp.
"Sau đó, anh mơ thấy em bị chị kế bắt nạt, em khóc rất thảm , đôi mắt đỏ cả lên, đáng thương không chịu được"
"Cho nên, anh liền chạy đến đây"
Dung Huyên cắn môi, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, cũng không phải là sự thật, hơn nữa ông bà ta đã nói tất cả những gì xảy ra trong mơ đều tương phản với hiện thực sao? Trong mộng cô bị khi dễ nhưng hiện thực có khi chính là cô đi khi dễ người ta.
Trên thực tế rất nhiều người đều không coi việc trong mơ là sự thật, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ mỉm cười cho qua nhưng cố tình tên Cố Dã này lại ngốc nghếch tin là thật, sáng sớm tinh mơ liền chạy tới đây.
Có điều ở trong mơ cô khóc rất thảm là cái quỷ gì?
Chẳng nhẽ trong ấn tượng của anh, cô chính là một đứa con gái thích khóc nhè sao?
Nguyên thân tính cách âm u lại cố chấp, nếu cô ấy phải chịu ủy khuất, khả năng sẽ trực tiếp nổi giận hoặc là cùng chị kế đánh một trận hoặc là ném đồ vật. Sau đó mẹ kế cùng chị kế lại tiếp tục bày kế hãm hại nguyên thân. Nhưng cô sẽ không như vậy, cô sẽ nghĩ cách ăn miếng trả miếng.
Còn khóc ....
Dung Huyên rũ mắt nhìn mũi chân.
Có đôi khi, khóc lóc chẳng có tác dụng gì.
Cố Dã dậm dậm chân, vừa rồi đứng có chút lâu , chân anh bởi vì lạnh quá nên hiện tại có chút tê dại. Cố Dã hỏi tiếp "Cho nên, cô ta có bắt nạt em không?"
Cố Dã trước đó khi nói chuyện cùng ông Lục đã biết được rất nhiều chuyện của Dung Huyên, cũng như hiểu biết phần nào về hoàn cảnh của cô hiện tại.
Ba không thương, mẹ kế cùng chị kế khắc nghiệt mà cô lại một thân một mình sống trong một gia đình như vậy.
Thật ra anh biết việc xấu trong nhà không nên để cho người ngoài biết, có một chút chuyện, ông Lục đáng lẽ không nên cho anh biết. Nhưng ông vẫn nói ra, chuyện này chứng tỏ ông tín nhiệm anh, đem anh trở thành người một nhà. Bởi vì chỉ có người trong nhà mới có quyền được biết chuyện xấu trong nhà.
Trước khi ngủ anh đã suy nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên nhìn thấy Dung Huyên ở tiệc đính hôn đến lần đầu tiên cô viết chữ lên trên tay anh ở trên xe, cùng với thời điểm anh hướng cô nói muốn quà sinh nhật.
Trong ấn tượng của anh, thân hình cô vẫn luôn đều thực đơn bạc, tinh tế, cả người an tĩnh lại ngoan ngoãn. Hơn nữa cô còn không nói được, nếu như bị chị kế bắt nạt thì phải làm sao đây?
Cho nên sau khi anh nằm mơ thấy cô bị chị kế bắt nạt mới có thể nhanh chóng chạy đến đây.
Dung Huyên mím môi, viết lên tay anh "Không, có. Trước, đi, lên, xe, đi" Nhiệt độ ngoài trời thấp như vậy, nếu cứ đứng đó cả người sẽ bị đông lạnh mất.
Tài xế Dung gia đã đứng chờ ở một bên. Buổi sáng Cố Dã là gọi xe đi đến , sau khi nhìn thấy chữ Dung Huyên viết liền tự giác đi vào ngồi phía sau xe.
Vừa vào trong xe, hơi ấm từ máy sưởi tỏa ra xua bớt đi cái lạnh trên người anh. Dung Huyên cầm lấy khăn lông mới đưa cho Cố Dã để anh lau tóc.
Tài xế nhìn Cố Dã , chủ động chào hỏi "Cố thiếu hôm nay đến sớm vậy?"
Cố Dã 'ừ' một tiếng.
EQ của tài xế vẫn còn đủ xài. Anh ta đem tốc độ xe giảm đến mức thấp nhất, ở dưới đường cái sáng sớm, lái xe như rùa bò.
Giờ này , trên đường cái đều là học sinh đi đến trường học, có đi xe điện, có đi ô tô, có đi xe đạp, nhưng mặc kệ là ai đều vội vội vàng vàng, muốn mau chóng đến trường. Có người nhìn thấy tài xế lái xe chậm như vậy, cảm thấy có chút bực bội.
Nếu không phải chiếc xe này là siêu xe, người ngồi trong xe cũng không dễ chọc, phỏng chừng sớm đã có người tới gõ cửa xe.
Cố Dã cho dù đến trường muộn cũng không sao cả, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ không nói gì anh. Có điều anh tuy rằng tùy hứng nhưng cũng cảm thấy bản thân đi xe làm cản trở người khác là không đúng, học sinh đến trường muộn sẽ bị phạt lao động, người đi làm đến công ty muộn sẽ bị trừ tiền