Dung Huyên nghe thấy những lời này liền trầm mặc.
Nam chủ, anh chọc người như vậy, nữ chủ có biết không?
Cô rũ mắt nhìn lòng bàn tay anh, chậm rãi viết "Ví, dụ, như?"
Cố Dã tự hỏi hai giây, trả lời "Ví dụ? Ví dụ như làm một vài chuyện gì đó? Mấy cô gái nhỏ bọn em không phải đều thích chụp ảnh, quay phim sau đó đi dạo phố, đi du lịch, đăng weibo sao? Những chuyện này anh đều có thể cùng em làm. Hoặc nếu như em có yêu cầu gì khác, đều có thể nói với anh."
Thật ra Cố Dã nêu ra nhiều hạng mục như vậy nhưng đều có thể dùng ba chữ tới khái quát.
Tên gọi chính là, show ân ái. Đây là chuyện mà đại bộ phận nữ sinh đều thích làm, giống như chuyện muốn cho cả thế giới biết mình đang yêu vậy. Sau đó để người khác hóa thành chanh tinh, mỗi ngày đều chìm trong cảm giác hâm mộ, ghen tị, hận. Thật ra điều này cũng dễ hiểu, mỗi người con gái đều có tiểu tâm tư, Cố Dã cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Cho nên anh dùng thái độ cực kỳ thản nhiên nhắc đến chuyện này.
Tuy rằng tình huống hiện tại của anh cùng Dung Huyên có chút đặc thù, mối quan hệ của bọn họ không phải xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao giữa bọn họ cũng có hôn ước, chín bỏ làm mười cũng coi như là đang nói chuyện yêu đương.
Dung Huyên nghe xong liền trầm mặc hai giây. Cốt truyện hình như có chút chệch đường ray?
Nam chủ, anh cứ chọc người như vậy nữ chủ biết được sẽ tức chết.
Nghĩ như vậy, cô mím môi, chậm rãi viết "Tôi, cùng, những, nữ, sinh, khác, không, giống, nhau"
Ý của Dung Huyên là quan hệ vị hôn phu, vị hôn thê của cô cùng Cố Dã chỉ là tạm thời, không có giống quan hệ của của mấy đôi tình lữ nghiêm túc yêu nhau.
Cho nên cô đối với anh không có bất cứ đòi hỏi gì, anh cũng không cần bày ra thái độ nghiêm túc như vậy. Chỉ cần thời cơ đến, bọn họ giải trừ hôn ước, từ đây anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi, về sau không cần liên lạc lại.
Nhưng Cố Dã lại hiểu lầm ý của Dung Huyên.
Sau khi nhìn thấy lời này của Dung Huyên, anh liền lý giải thành cô không muốn làm những chuyện tầm thường như vậy, càng không nghĩ nước chảy bèo trôi.
Cố Dã tự mình bổ não một hồi, chần chờ dò hỏi "Cho nên, em là hy vọng anh sẽ cùng em làm một vài chuyện độc nhất vô nhị?"
Chuyện này đối với Cố Dã mà nói thì có chút khó khăn. Sự hiểu biết của anh đối với con gái không nhiều, trước kia cũng không có đối với những cô gái khác nảy sinh tâm tư gì. Chuyện gì mới xem như là độc nhất vô nhị, anh thật sự là không biết. Có điều, chuyện độc nhất vô nhị chung quy lại vẫn là lấy ý tưởng từ chuyện mà người khác đã làm, cũng coi như không quá khó khăn.
Cố Dã thấp giọng cười "Tiểu tức phụ, không nghĩ người em nhỏ nhưng gan lại không nhỏ chút nào" Vừa mở miệng liền muốn làm chuyện độc nhất vô nhị.
Người Dung Huyên một chút cũng không nhỏ. Cô cao 1m68, dáng người cân xứng yểu điệu, có điều đứng cạnh thân hình to lớn của Cố Dã, xác thật của chút nhỏ.
Dung Huyên sửng sốt, không biết trí tưởng tượng của Cố Dã đã bay đến đâu. Người nhỏ nhưng lá gan không nhỏ là có ý gì?
Cố Dã cân nhắc một chút, nói "Có điều, anh đồng ý với em"
Cô vội vàng muốn giải thích nhưng lúc này Thịnh Thế Hào lại yếu ớt chen vào nói "Lão đại, ba tao giục tao về nhà"
Thịnh Thế Hào thành công đánh gãy ý định giải thích của Dung Huyên.
Cố Dã giương cằm, sảng khoái nói "Được, mày đi về đi, ngày mai gặp"
"Lão đại, tạm biệt"
Thịnh Thế Hào vừa nói phải về nhà lúc sau, mấy người còn lại cũng lục tục ra về.
Hách Cường liếm môi nói "Lão đại, hôm nay mày có thể cho tao quá giang không?"
"Được"
Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu cực kỳ tự giác, chủ động mở miệng nói "Hai người bọn tớ tự ngồi xe bus về là được rồi"
Dung Huyên vốn định đi cùng hai cô nhưng Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu căn bản không có chờ cô. Đồng Nguyệt hướng Dung Huyên làm cái mặt quỷ, nhanh chóng lôi Mộc Tiêu chạy đi. Sau đó, Dung Huyên chỉ có thể bất đắc dĩ nhờ Cố Dã đưa về nhà. Sau khi bị chen ngang , Dung Huyên cũng lười giải thích.
Làm một con cá mặn,cô không muốn phải làm quá nhiều, cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.
Sau khi đưa Dung Huyên về nhà, Cố Dã còn phải đưa Hách Cường về nhà.
Hách Cường gãi gãi cái ót "Lão đại, hôm nay người nói bậy về chị dâu nhỏ kia, có phải cho nếm chút giáo huấn không?"
Cố Dã nhìn thẳng, nhàn nhạt 'ừ' một tiếng.
Ngày hôm sau, lúc giữa trưa, Dung Huyên từ trong mồm Đồng Nguyệt nghe được một ít drama của lớp bên cạnh.
Lớp bọn họ cùng lớp bên cạnh là quan hệ huynh đệ, tuy hai mà một. Giữa hai lớp hoàn toàn không có bí mật.
Đồng Nguyệt cười hề hề nói "Huyên Huyên, tớ nói cho cậu biết, chị kế của cậu cùng cái cô bạn tốt của cô ta hôm nay bị một nữ lưu manh ở WC điên cuồng mắng chửi. Nữ lưu manh này đánh nhau lợi hại mắng chửi người lại càng lợi hại hơn, toàn bộ quá trình chưa từng lặp lại một câu nào, cứ như vậy trực tiếp mắng chửi khiến hai người kia bật khóc"
Mỗi trường học đều có một vài đại ca dẫn đầu nam và nữ. Trường của cô cũng không ngoại lệ, nữ lưu manh trong miệng của Đồng Nguyệt chính là chị đại trong truyền thuyết của trường. Cô ấy là học sinh năng khiếu, vóc người cao lớn, trên người còn có cơ bắp nhìn qua đã biết là người không dễ chọc. Loại người như cô ấy, không thiếu thời gian, không biết xấu hổ, nếu chọc vào thì coi như xác định.
Đồng Nguyệt cười hì hì nói "Cậu biết không, khi đó ở trong WC còn có rất nhiều người, sau đó còn có người đem một màn này quay lại. Tớ cũng có một phần, cậu có muốn xem không?"
Dung Huyên còn chưa kịp trả lời, Đồng Nguyệt liền trực