Ở trên tay viết chữ, hơn nữa chỉ viết có một lần, muốn xem hiểu hết những chữ cái kia cũng không phải là một việc dễ dàng.
Viết chữ ở trên tay cùng viết chữ trên giấy hoàn toàn khác nhau. Viết ở trên tay, cho dù cố ý viết chậm nhưng để người khác có thể nhìn rõ thì không có đơn giản như vậy.
Cho dù là bạn bè thân thiết, người thân, viết chữ trên tay như vậy người khác cũng không nhất định lập tức nhìn ra đối phương đang viết cái gì.
Nhưng cố tình, mỗi lần Dung Huyên viết cái gì, Cố Dã đều có thể nhìn một lần liền hiểu.
Sự ăn ý đến vậy lại đến từ hai người không quá hiểu biết về tình huống của đối phương như bọn họ nếu nói ra, không ít người sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì chút ăn ý này, có lẽ phải dùng thời gian cả đời cũng không nhất định có thể dưỡng ra.
Cố Dã nhớ lại câu nói vừa rồi mà Dung Huyên viết lên tay mình.
Anh có ước mơ, tôi cũng thế. Mỗi người tự mình cố gắng.
Cố Dã cong môi cười "Được. Vậy, vợ, anh đi nhé?"
Dung Huyên gật gật đầu, hướng Cố Dã phất phất tay xem như tạm biệt.
Cố Dã vươn tay, kéo Dung Huyên vào trong lòng.
Anh nói bên tai cô "Ba ngày sau gặp lại"
Cái ôm này cũng không kéo dài lâu, Cố Dã chỉ ôm cô một chút liền buông tay.
"Đi đây"
Dung Huyên lùi về sau một bước, nhìn Cố Dã lên xe.
Sau đó, cô xoay người đi vào trong trường quay.
Ở bên kia, nhìn bọn họ trao nhau cái ôm tạm biệt, Lý Ấu nhịn không được mà thét chói tai "Hai người bọn họ đang đóng phim thần tượng sao? Có cần phải ngọt ngào đến vậy không a?"
Ninh Thuần thấy vậy, lạnh nhạt nói "Phim thần tượng cũng không có diễn như bọn họ"
Lý Ấu 'a' một tiếng "Sao cậu lại nói như vậy?"
"Phàm là phim thần tượng khi nam nữ chủ tạm biệt nhau đều phải vừa hôn vừa ôm, ôm một cái không thể nào đủ"
Lý Ấu 'chậc chậc' một tiếng "Yêu cầu của cậu thật cao. Làm gì cứ phải một hai phải hôn? Dù sao tớ cảm thấy hai người bọn họ rất ngọt ngào" Tình yêu thanh xuân vườn trường, thật là đẹp. Sao cứ nhất định phải thêm nụ hôn đầy tục khí vào cơ chứ?
Trên mặt Ninh Thuần xẹt qua một tia lãnh đạm, nhún vai không nói tiếp.
Ngọt ngào? Ngọt ngào chỗ nào?
Một người rõ ràng từ đầu đến cuối đều thờ ơ.
Vì thế, ấn tượng đầu tiên của Ninh Thuần về Dung Huyên chính là 'một con mọt sách lớn lên rất xinh đẹp'. Con gái đối với mấy anh chàng đẹp trai đa số đều giống nhau, không có cách nào làm ngơ, chỉ có con mọt sách học bài đến choáng váng đầu óc mới có thể như vậy.
Sau khi tất cả người chơi đến đông đủ đạo diễn liền ra hiệu bắt đầu quay chương trình.
Đạo diễn nói qua một lượt những điều cần chú ý với bọn họ, kêu tất cả người chơi giao nộp điện thoại cùng ví tiền của mình lên. Ở dưới đài, Lý Ấu vẫn luôn cẩn thận quan sát Dung Huyên.
Cô ta cảm thấy Dung Huyên hẳn là rất lợi hại. Cô ta cũng không thể chỉ ra là lợi hại ở đâu, chỉ là giác quan thứ sáu của cô ta cảm thấy như vậy.
Trước kia lúc Dung Huyên còn chưa xuất hiện, cô ta cảm thấy Ninh Thuần rất lợi hại. Chính là kiểu học sinh nhìn qua liền đoán được cô học rất giỏi mà sự thật cũng chứng minh, Ninh Thuần thật sự học rất giỏi.
Hiện tại Dung Huyên xuất hiện, cô cảm thấy Ninh Thuần đã gặp phải đối thủ rồi. Hơn nữa, trên người của Dung Huyên còn có một loại khí chất bình tĩnh mà Ninh Thuần không có, giống như mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô đều có thể xử lý thỏa đáng.
Có điều, dần dần, Lý Ấu liền phát hiện ra Dung Huyên từ đầu đến giờ đều không nói một lời.
Là cao ngạo? Hay là do điều gì khác?
Cô ta đột nhiên nghĩ đến vừa rồi lúc Dung Huyên đối mặt với anh chàng đẹp trai kia cũng không nói gì mà chỉ viết chữ lên trên tay anh.
Ban đầu Lý Ấu còn tưởng đó là tình thú giữa đôi tình nhân nhỏ nhưng hiện tại nghĩ lại lại cảm thấy không đúng.
Trong lòng Lý Ấu xuất hiện một suy đoán.
Chẳng lẽ ..... cô ấy không thể nói?
Đúng lúc này đạo diễn nói "Trong tám người chơi, có một người tình huống có chút đặc thù. Người chơi ấy là Dung Huyên, cô ấy không thể nói chuyện có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều đến chương trình. Chút nữa mọi người cố gắng phối hợp với nhau một chút"
Nghe thấy vậy, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Vẻ mặt Dung Huyên từ đầu đến cuối đều không thay đổi, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút oán giận hay tự ti nào.
Lý Ấu không nhịn được mà cảm thấy thưởng thức Dung Huyên. Cô không hề bởi vì mình không thể nói chuyện mà cảm thấy tự ti, Lý Ấu cảm thấy Dung Huyên là một cô gái nhỏ rất ngầu, rất lợi hại.
Tám người chơi tuy rằng đều là học sinh xuất sắc nhưng tính cách của bọn họ lại không hề giống nhau.
Lý Ấu thưởng thức Dung Huyên nhưng có một vài người lại cảm thấy Dung Huyên tham gia chương trình này chỉ là chơi đùa. Một người câm không thể nói chuyện, không thể giao lưu với người khác thì tham gia chương trình kiểu này làm gì?
Vì muốn nổi tiếng , quả nhiên thể diện cũng có thể từ bỏ.
Rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường, không đem Dung Huyên để vào mắt.
Dung Huyên không hề biết suy nghĩ của những người còn lại, cho dù biết cô cũng không thèm để ý.
Sau khi mọi người tự giới thiệu bản thân mình, đạo diễn nói "Mọi người hẳn đều đã xem qua hợp đồng, trong ba ngày tham gia chương trình, sẽ có một vài thời gian yêu cầu phát sóng trực tiếp"
Mấy người chơi sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu cũng đồng nghĩa với chuyện giai đoạn đầu tiên của chương trình đã bắt đầu.
Vì để phối hợp với Dung Huyên, tổ đạo diễn cố ý đưa cho Dung Huyên một tấm bảng trắng. Nếu như cô đưa ra đáp án đúng thì có thể viết xuống lý do cùng đáp án xuống tấm bảng này.
Tổ tiết mục chuẩn bị tổng cộng hai mươi câu hỏi về vật lý, trả lời đúng một câu được 5 điểm, trả lời sai bị trừ ba điểm.
Sau đó, tổ tiết mục sẽ dựa vào số điểm cuối cùng mà tiến hành thứ hạng các thí sinh.
Thí sinh có thứ hàng cao có ưu tiên được chọn nơi ở của mình.
Tổ tiết mục chuẩn bị tổng cộng năm phòng ở, có hai phòng một người ở, có hai phòng hai người ở, một phòng ba người ở. Nói cách khác tám thí sinh tham gia, có người sẽ phải ở chung hai người hoặc là ở ba.
Giường ngủ có đủ, thậm chí còn thừa một cái, thí sinh có thể tự do chọn lựa.
Chuyện này cũng có nghĩa là thí sinh đứng đầu có thể tùy ý chọn phòng đơn, phòng ở hai hoặc phòng ở ba người.
Sau khi nói xong quy tắc, vòng thi đầu tiên của chương trình, chính thức bắt đầu.
Câu hỏi đầu tiên : Đồ vật