Bởi vì có khách mời tham dự cho nên buổi ghi hình hôm sau hơi thiên về hướng giải trí.
Sau khi Kiều Viên xuất hiện, mọi người đơn giản làm quen lẫn nhau một chút sau đó liền bắt đầu xuất phát đi đến công viên giải trí.
Đi công viên giải trí làm gì? Đương nhiên vẫn là đến để trả lời câu hỏi.
Chẳng qua là thay đổi địa điểm, thay đổi hình thức làm bài.
Trên mỗi chiếc xe đều có một camera man đi cùng.
Kiều Viên cùng Dung Huyên, Ninh Thuần, còn có Lý Ấu ngồi chung một xe. Năm người chơi nam còn lại một xe.
Trước camera, biểu hiện của Kiều Viên cực kỳ bình dị, gần gũi, trên mặt luôn giữ vững nụ cười tươi.
Cả quãng đường Lý Ấu đều rất hưng phấn , Kiều Viên không chỉ là nữ thần trong lòng anh trai cô mà còn là thần tượng của cô. Tuy rằng người cô thần tượng mười ngón tay cũng không đếm hết nhưng sự sùng bái của cô dành cho Kiều Viên tuyệt đối không phải là giả.
Kiều Viên ngồi trên xe cùng mọi người nói chuyện phiếm "Lịch học của mọi người có nặng lắm không?"
Lý Ấu nhanh chóng trả lời "Cũng bình thường như chờ đến sáu tháng cuối năm lớp 12 chương trình học hẳn là sẽ nặng hơn một chút"
Kiều Viên cuối cùng cũng phát hiện ra "Mọi người đều là học sinh lớp 11?"
Lý Ấu nặng nề ừ một tiếng.
Thì ra còn trẻ như vậy.
Cảm giác nguy cơ của Kiều Viên ngày càng mãnh liệt. Cô ta rũ mắt , giả bộ vô tình nói "Mọi người đã nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì chưa? Hoặc là nói, đã có dự định đăng kí vào trường đại học nào chưa?"
Lý Ấu cười hì hì, vẻ mặt tràn đầy hy vọng "Mục tiêu của tôi đương nhiên là một trong ba trường đại học đứng đầu nước ta rồi. Có điều, tôi sợ kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.... nói chung còn phải đợi xem thành tích năm lớp 12 như thế nào rồi mới tính tiếp"
Kiều Viên giống như chị Thanh Tâm[1] vậy, ôn nhu cổ vũ Lý Ấu, nói "Làm người thì phải có ước mơ, tôi tin cô nhất định có thể làm được!"
[1] Tổng đại tâm sự của chị Thanh Tâm (search gg nha)
Lý Ấu nắm chặt tay nhỏ "Cảm ơn sự cổ vũ của cô! Tôi nhất định sẽ nỗ lực cố gắng!"
Kiều Viên hỏi xong Lý Ấu liền hỏi đến Dung Huyên , còn có Ninh Thuần.
"Vậy còn hai người? Có nghĩ đến việc đăng kí thi trường Bắc Ảnh[2] hoặc là Trung Hí[3]?"
[2] Bắc Ảnh (北影) :Học viên điện ảnh Bắc Kinh. Học viện Điện ảnh Bắc Kinh là một trường đại học quốc lập hàng đầu của Trung Quốc trong lĩnh vực điện ảnh và được đánh giá là một trong những đại học lớn nhất và có tiếng nhất ở châu Á về điện ảnh với nhiều cựu học viên thành danh ở tầm quốc tế. (Nguồn: Wikipedia)
[3] Trung Hí (中戏) : Học viện Hý kịch Trung ương. Học viện Hý kịch Trung ương tiền thân là Học viện nghệ thuật Lỗ Tấn, Học viện văn nghệ Hoa Bắc, Trường chuyên khoa hý kịch Nam Kinh. Địa chỉ tại số 39, ngõ Đông Miên Hoa, khu Đông Thành, Bắc Kinh. Học viện Hý kịch Trung ương đã đào tạo nên nhiều thế hệ nghệ sĩ nổi danh (Nguồn: Wikipedia)
Ninh Thuần dường như đang suy nghĩ cái gì đó, nhìn thoáng qua Kiều Viên. Cô đương nhiên là không có ý định tiến vào giới giải trí , cũng không hề đam mê với nghề diễn viên.
Là một học bá, việc mà cô có thể làm có quá nhiều. Có điều, Ninh Thuần biết rõ là người thì không nên khẳng định chắc chắn một điều gì đó quá sớm, khi nói chuyện cô luôn lưu lại cho bản thân một con đường sống.
"Lại chờ một thời gian nữa rồi tính"
Kiều Viên mỉm cười nhìn Dung Huyên "Vậy còn cô? Cũng giống như cô ấy, chờ một thời gian nữa mới tính?"
Thật ra Dung Huyên có cùng chung ý nghĩ với Ninh Thuần.
Trước ống kính máy quay cô cảm thấy không nên nói quá nhiều, cũng không nên tiết lộ quá nhiều về kế hoạch tương lai của bản thân.
Không phải là không thể, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Cho nên Dung Huyên gật gật đầu.
Kiều Viên nghe vậy liền chuyển đề tài về việc phát sóng trực tiếp ngày hôm nay. Cô ta vừa nói chuyện với mấy người Dung Huyên, vừa mở điện thoại nhắn tin cho người đại diện "Anh có biết chút thông tin gì về người chơi tên là Dung Huyên không?"
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô ta làm bộ như không có việc gì xảy ra mà cất điện thoại đi.
Người đại diện rất nhanh liền nhắn lại.
"Tôi chưa từng nghe nói có ai địa vị cao tham gia vào chương trình này"
Vậy sao?
Ý cười trên mặt Kiều Viên càng thêm sâu, cô ta đã biết bản thân nên làm cái gì.
....
Đến công viên giải trí có rất nhiều trò để chơi, tổ tiết mục hôm nay cũng chuẩn bị không ít trò.
Ví dụ như ngồi tàu siêu tốc đọc đề, sau đó lại ngồi tàu siêu tốc nói ra đáp án.
Lại ví như khảo nghiệm trí nhớ cùng sức quan sát của một người bằng cách trong khoảng thời gian một vòng quay của ngựa gỗ xoay tròn, người chơi phải nói ra tất cả những màu sắc, đặc điểm của ngựa gỗ mà mình nhớ được.
Thật rõ ràng, buổi ghi hình hôm nay thiên về giải trí nhiều hơn là kiến thức.
Không biết vì sao, Dung Huyên có cảm giác Kiều Viên có địch ý với cô.
Rõ ràng cách đối nhân xử thế của Kiều Viên cực kỳ thỏa đáng, nhìn qua thì không cảm thấy có gì khác thường nhưng Dung Huyên vẫn cảm giác được Kiều Viên rất không ưa cô.
Tuy rằng nhiều khi trực giác sẽ không được chuẩn lắm nhưng Dung Huyên cảm thấy thà tin là có còn hơn là không, cho nên cô vẫn là nên cẩn thận một chút.
Vòng đầu tiên , ngồi tàu siêu tốc trả lời câu hỏi, Dung Huyên cũng chỉ phát huy bình thường.
Cô trước kia rất ít khi chơi mấy trò chơi mạo hiểm kích thích như thế này. Cô còn nhớ rõ lượt chơi đầu tiên, cả đầu cô lúc nào cũng trong tình trạng quay cuồng, miễn cưỡng mới có thể nhìn thấy tấm thẻ mà tổ tiết mục chuẩn bị.
Tổ tiết mục chuẩn bị tổng cộng ba tấm thẻ, trên mỗi tấm thẻ lại ghi một câu hỏi.
Cô ngồi một vòng tàu lượn siêu tốc, ba câu hỏi chỉ đáp đúng câu hỏi đơn giản nhất về vật lý. Không còn cách nào khác, hai đề kia cô vừa xuống khỏi xe liền quên mất chúng nó viết cái gì ,nói gì đến việc trả lời nó.
Cũng may người giống cô không ít, thậm chí còn có người ngất xỉu.
Thậm chí ban đầu còn có một chàng trai sống chết không chịu ngồi lên tàu lượn siêu tốc, cuối cùng khi mọi người đều lên, cậu ta không còn cách nào khác cũng phải run chân ngồi theo.
Bởi vì quá sợ hãi cho nên cả quãng đường chàng trai này chỉ biết nhắm chặt mắt, thét chói tai, không nhìn rõ bất cứ câu hỏi nào, cuối cùng tự nhiên là một câu cũng không trả lời được.
Cho nên kết quả đương nhiên là chàng trai kia xếp hạng chót.
Vòng chơi này người phát huy tốt nhất là Lý Ấu. Cô không sợ tàu siêu tốc , thậm chí còn khá thích mấy trò chơi kích thích như thế này.
Câu hỏi không khó, thân là học bá, bọn họ chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể trả lời được.
Sau một lượt chơi, Lý Ấu hưng thú bừng bừng mà tham gia vào lượt thứ hai, nếu không phải là do tổ tiết mục không cho phép, cô còn muốn chơi lượt thứ ba.
Khách mời là Kiều Viên cũng cùng ngồi tàu siêu tốc với người chơi.
Thân là khách mời , cô ta hôm nay đương nhiên không phải chỉ là đơn thuần đến chơi cho nên hoạt động nào cô ta cũng phải tham gia.
Sau khi hết một lượt đi, đầu tóc cô ta có chút tán loạn, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
Nhìn qua có vẻ không được ổn lắm.
Lý Ấu đứng một bên thấy vậy thì cực kỳ đau lòng "Nghe nói Dư Viên có bệnh sợ độ cao. Cô ấy sợ như vậy mà còn dám đi tàu lượn siêu tốc, thật dũng cảm. Haiz, mấy nghệ sĩ như cô ấy cũng thật không dễ dàng gì"
Kiều Viên sau khi đi xuống khỏi tàu lượn siêu tốc liền vội vàng xua xua tay với ống kính, ngượng ngùng mỉm cười "Tôi .... vừa nãy ở trên cao đầu óc choáng váng cho nên không có nhìn rõ câu hỏi nào cả. Mấy học bá thật là lợi hại, tôi đây hổ thẹn không bằng.
Sắc mặt Kiều Viên có chút tiều tụy. Thấy nhân viên công tác còn đang bận