Hai đứa bé tuổi còn quá nhỏ, Cố Dã sợ sẽ làm bọn nó bị thương cho nên cố gắng hết sức nhẹ tay nhẹ chân, không dám trực tiếp nhấc hai đứa ra chỗ khác.
Anh hướng chị gái nói "Chị không thể lại đây đem con của chị đi sao?"
Chị gái cười tủm tỉm nhìn anh, dưới chân không hề nhúc nhích, chỉ đứng một chỗ khoanh tay xem trò hay "Để bọn trẻ chào hỏi với vợ sắp cưới của em một chút"
Cháu gái nhỏ của Cố Dã cắn ngón tay, tò mò nhìn Dung Huyên qua màn hình điện thoại.
Người trên màn hình giống như tiên nữ trên trời vậy, ánh mắt đầy dịu dàng, trên người dường như mang theo ánh sáng.
Uke rất thích chị gái này, nhìn một hồi liền nói ra hai chữ, tuy rằng phát âm không được tròn vành rõ chữ nhưng vẫn có thể nhận ra bé đang nói "Moa , moa" (tiếng hôn ạ)
Ở phía bên kia màn hình, Dung Huyên nghe thấy vậy liền mỉm cười, nói lại "Moa, moa"
Cố Dã nghe hai tiếng này, cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngáy.
Tuy rằng Dung Huyên đang nói chuyện với cháu gái nhỏ của anh nhưng trẻ nhỏ mà, làm sao hiểu được hai tiếng ấy có nghĩa là gì, vậy nên chi bằng cứ để anh đứng ra thay cháu gái nhận lấy vậy.
Coi như là Dung Huyên đang nói 'moa moa' với anh.
Tưởng tượng như vậy, trong lòng đột nhiên có chút ngọt ngào.
Cháu trai cùng cháu gái nhỏ còn có một con Samoyed thi nhau chứng tỏ cảm giác tồn tại của bản thân, không hề có chỗ dành cho anh.
Cố Dã không còn cách nào khác, chỉ có thể để điện thoại đứng cố định ở trên giá để TV, sau đó tay trái ôm Kevin, tay phải ôm Uke.
Uke cảm thấy tư thế này khá vui, cho rằng Cố Dã đang chơi với bé, liên tục cười khanh khách.
Không có ba cái bóng đèn che ở trước mặt, tầm nhìn lập tức trở nên thoáng đãng hơn không ít. Khốc Tử đi xung quanh Cố Dã vài vòng, sau đó ngoan ngoãn nằm sấp xuống dưới chân anh.
Dung Huyên cuối cùng cũng nhìn thấy được mặt của Cố Dã,
Có thể là do gần đây huấn luyện vất vả, mặt anh lại gầy đi một ít, ngũ quan cũng bởi vậy mà càng thêm rõ ràng.
Dường như đẹp trai hơn.
Cố Dã chủ động giới thiệu "Đây là cháu trai, cháu gái anh, ngày thường đều ở nước ngoài, ăn tết mới trở về"
Dung Huyên nghiêng đầu nhìn, thật lòng nói "Hai bé rất đáng yêu"
Cố Dã ho khẽ một tiếng "Em cũng rất đáng yêu"
Kevin ở bên cạnh dùng tiếng Trung không được thuần thục lắm của mình nói "Chị cũng rất đáng yêu"
Chị gái Cố Dã ở bên cạnh nhìn thấy vậy cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng ấu trĩ của em trai mình.
Trước kia thì tung hoành ngang dọc, không ai có thể cản nổi nó, hiện tại thì khắc tinh xuất hiện rồi, nó còn có thể làm càn được nữa sao? Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chịu trói thôi.
Chị gái chủ động nói "Ngày mai là mùng một tết, hay là em đón vợ sắp cưới đến nhà chơi? Mọi người cùng nhau gặp mặt, hơn nữa lần trước tiệc đính hôn của em chị không kịp trở về tham dự cho nên chưa được nhìn thấy mặt của cô gái nhỏ đâu"
Chị gái đứng cách Cố Dã không xa, giọng nói cũng không nhỏ cho nên Dung Huyên ở đầu dây bên kia có thể nghe thấy rõ ràng.
Cố Dã hỏi cô "Ngày mai em có rảnh không? Chị của anh còn chưa được nhìn thấy em bao giờ"
Chị gái Cố Dã tiến lại gần, giọng nói càng thêm rõ ràng mà truyền đến đầu dây bên kia "Đến đây đi, mùng ba chị lại phải về nước rồi"
Cố Dã đem cháu trai cùng cháu gái sát lại gần màn hình điện thoại. Anh biết Dung Huyên thích hai đứa cháu của mình, ánh mắt của cô nói với anh như vậy.
Tuy rằng ban đầu anh ghét bỏ hai đứa cháu làm vướng chân nhưng hiện tại lại cảm thấy có hai đứa ở bên cạnh cũng không tồi, ít nhất còn có chỗ hữu dụng.
Cố Dã trực tiếp lợi dụng cháu ruột của mình "Em không muốn đến thăm bọn nhỏ sao?"
Hai đứa trẻ nghe không hiểu Cố Dã đang nói gì nhưng cực kỳ ăn ý mà nhìn Dung Huyên cười hở răng.
Dung Huyên nhìn nụ cười thuần khiết của hai đứa, không kịp phản ứng lại đã đáp ứng lời mời của Cố Dã.
....
Ngày hôm sau, Cố Dã từ sáng sớm đã đi đón Dung Huyên.
Lúc Dung Huyên đi đến nhà họ Cố, đồng hồ mới điểm 9 giờ.
Cô chúc năm mới ba mẹ Cố sau đó nhận được hai phong bao lì xì, ngay cả chị gái cùng anh rể của Cố Dã cũng lì xì cho cô.
Cô cũng nhanh chóng đem hai bao lì xì đã chuẩn bị từ trước đưa cho cháu trai cùng cháu gái của Cố Dã.
Hai đứa nhỏ cũng rất thích Dung Huyên, vừa thấy cô đến là bám dính lấy cô, mỗi người một bên đùi, không để chừa chút vị trí nào cho Cố Dã.
Cố Dã trong lòng vừa bất lực lại vừa vui sướng.
Bất lực là bởi anh muốn đến gần Dung Huyên nhưng lại bị hai đứa trẻ ranh này ngăn cản. Vui sướng là bởi vì người nhà của anh thích Dung Huyên, sau khi biết cô có thể lại một lần nữa mở miệng nói chuyện, ba mẹ anh đều tỏ vẻ cực kỳ vui mừng.
Tuy rằng bọn họ thông cảm với tình cảnh của Dung Huyên nhưng con dâu tương lai có thể mở miệng nói chuyện đương nhiên là không gì có thể tốt hơn, đây là một chuyện vui lớn.
Mẹ Cố nói trưa