****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Chương 16: Suối nước nóng lục đạo
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Sau khi bóng đen lùi về, Tiêu Lam phát hiện mình đang ngồi trên một chiếc minibus, trong xe nhìn qua thật cũ nát. Cửa sổ thủy tinh bên cạnh cậu vẫn là lấy băng dính dán lại, theo thân xe đong đưa phát ra tiếng đập leng keng leng keng.
Trong xe có một mùi hỗn hợp vẩn đục giữa xăng và không chùi rửa hằng năm, hong đến người muốn thăng thiên.
Ngoại trừ tài xế, ngồi trong xe với Tiêu Lam còn có bốn người.
Tài xế lo tự mình lái xe, đối với hành động nhất thiết của các người chơi không có chút phản ứng nào.
Trong đó một phụ nữ quần áo ngăn nắp nhưng dung mạo thường thường bị hoàn cảnh không xong trong xe làm cho thẳng thừng nhíu mày, cô oán giận: "Cái trò chơi nát gì vậy! Vừa lên đã lăn lộn người!"
Sắc mặt mọi người cũng đều không tốt lắm, hoàn cảnh này thật sự là không thoải mái, một phụ nữ khác đã ghé vào bên cửa sổ vẻ mặt muốn phun ra, phỏng chừng là say xe.
Chàng trai vóc dáng nhỏ con ngồi bên cạnh Tiêu Lam nói với mọi người: “Thừa dịp lúc này không bằng mọi người tự giới thiệu một chút đi, phía sau phối hợp lại cũng tiện hơn. Tôi trước nhé, tôi tên Cố Thịnh An, từng trải qua ba màn trò chơi rồi.”
Người nam mặt tàn nhang nói tiếp: “Tôi là Triệu Phàn, chỉ mới qua một màn.”
Người phụ nữ say xe quay đầu lại, hữu khí vô lực nói: “Đồng Thanh…… Hai màn.”
Tiêu Lam: “Tiêu Lam, đã qua một màn.”
Người nữ quần áo ngăn nắp quét mắt liếc mọi người một cái, có chút không kiên nhẫn: “Lưu Y Y, mười mấy màn. Các người nói mấy thứ này cũng vô dụng, tôi sẽ không mang các người theo đâu.”
Cô đối vố những tay mơ chưa vượt qua ba màn chơi này hoàn toàn không có hứng thú. Người mới trong vòng năm màn, tỉ lệ tử vong cao tới 70%, đối với người chơi lâu năm mà nói, chỉ có sống qua năm trận mới coi như người chơi sơ cấp chân chính. Cô đối với một đám người chết, tất nhiên là không có hứng thú phản ứng.
Không khí trong xe tức khắc có điểm xấu hổ, mấy người chơi khác trao đổi một ánh mắt, đều không mở miệng nữa.
Tuy mười mấy màn nghe lên rất lợi hại, nhưng là mười mấy màn rồi không phải vẫn còn là người chơi sơ cấp như bọn họ ư? Tựa hồ cũng chẳng lợi hại bao nhiêu.
Lạc thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ xuất hiện trong tầm tay Tiêu Lam, dùng cái mặt lông xù xù cọ cọ tay Tiêu Lam. Tiêu Lam duỗi tay sờ sờ, da lông thủy nhuận bóng loáng, lại không có được độ ấm giống như vật còn sống.
Chiếc minibus rách nát đi tới trên đường núi gập ghềnh, càng đi về phía trước, con đường càng tệ. Bốn người trong xe không ngừng bị xóc chợt cao chợt thấp, ngẫu nhiên còn đụng vào đầu, chỉ phải dùng sức gắt gao bắt lấy chỗ ngồi để cố định thân thể.
Khác biệt với bọn họ chính là, Tiêu Lam ngồi tại chỗ vững như thái sơn, chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng bắt lấy tay vịn, có vẻ đặc biệt thản nhiên. Bởi vì Lạc trực tiếp nhảy lên trên đùi cậu, cuộn thành một quả cầu lông đen, giống như Định Hải Thần Châm* vững vàng mà cố định trên thân thể Tiêu Lam.
(*vũ khí Gậy Như Ý của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, trước kia là Định Hải Thần Châm của Đông Hải, tương truyền nó vốn được sử dụng để Nguyên Thủy Thiên Tôn đo biển đo trời, nặng tới 1 vạn 3 ngàn 5 trăm cân (tương đương 8.100kg). Lúc Ngộ Không rút nó lên còn gây nên sóng to gió lớn)
Đột nhiên “loảng xoảng” một tiếng, minibus nghiền qua một cái hố, dưới chấn động thật lớn của thân xe, một phiến cửa sổ thủy tinh cứ như vậy rớt xuống, Cố Thịnh An ngồi bên cạnh bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng tay vịn chặt trụ lại.
Cố Thịnh An lo lắng nói: “Xe này có thể chống được đến đích sao……”
Lưu Y Y vuốt kiểu tóc đã rối loạn của mình, bực bội nói: "Sao lại tới cái chỗ rách nát này không biết!!"
Còn hai người khác thì đã say xe đến nói không nên lời.
Giờ phút này bọn họ nhìn Tiêu Lam bình tĩnh vuốt vuốt mèo, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ, nuôi mèo thế mà còn có tác dụng này, không biết là cái phó bản hay là cửa hàng nào sản xuất, tui cũng muốn hiu hiu hiu……
Đương nhiên bọn họ cũng không biết, mều bình thường là không có công năng này.
Cuối cùng, vào hoàng hôn, minibus đã tới đích đến.
Tiêu Lam ôm Lạc xuống xe, giương mắt nhìn lại. Đây là một khách sạn suối nước nóng ba tầng tu sửa trong núi bằng gỗ, nhìn qua cổ xưa lịch sự tao nhã. Xung quanh thực vật xum xuê, không khí đặc biệt tươi mát, lại rời xa thành thị ồn ào, vẫn có thể xem là một nơi nghỉ phép tuyệt vời.
“Leng keng ——”
Trong không khí khí sâu kín truyền đến một câu phụ nữ thở dài: “Giúp… giúp tôi……”
Câu nhắc nhở này vừa ra, người chơi nháy mắt cảm giác được nơi này là trong phó bản trò chơi, tâm tình đột nhiên khẩn trương lên.
“Các vị chính là khách nhân đã hẹn trước đúng không?" Từ khách sạn đi ra một lão nhân cao gầy, ông xoa tay nói với người chơi, "Tôi là ông chủ suối nước nóng Lục Đạo, hoan nghênh các vị quang lâm. Hiện tại vừa lúc là giờ dùng bữa tối, mời vào.”
Mấy người nhìn nhau một chút, trong lòng rõ ràng đây là sân nhà trò chơi.
Dưới ông chủ dẫn đường, người chơi đi tới nhà ăn, lúc này, nhà ăn đã có một bàn người ngồi xuống. Người chơi được ông chủ an bài ngồi ở bàn bên cạnh bọn họ.
Bàn kia là bốn người thanh niên nhìn qua tầm 27-28 tuổi, hơn nữa có một lão nhân khoảng 60 tuổi bộ dáng đức cao vọng trọng.
Nhân số vừa lúc giống với người chơi như đúc.
Trong đó một chàng trai thắt bím tóc lớn lên không tồi, thoạt nhìn rất rộng rãi, anh ta chủ động hướng mấy người chơi đáp lời: “Mọi người cũng là tới nơi này lữ hành sao?”
Tiêu Lam trả lời nói: “Đúng vậy, thừa dịp mùa ế hàng tới du lịch, vừa lúc ít người chơi thoải mái hơn, mọi người thì sao?”
Bím tóc lại lắc lắc đầu: “Chúng tôi là hội bạn học, tốt nghiệp mười năm nên tới tụ hội với lão sư một chút.”
Anh ta duỗi tay chỉ chỉ chàng trai mặc vest một bên: “Nhạ, vị rất có bộ tịch giám đốc Trình này chính là người khởi xướng lần tụ hội này đấy.”
Lại không ngờ kia chàng trai kia nhíu nhíu mày: “Phó Văn Bác, cậu đừng nói bậy, không phải Trương Khiết tổ chức sao?”
Người tên Trương Khiết chính là một cô gái xinh đẹp dáng người bốc lửa ngực tràn ngập cảm giác keo silicon, mang gương mặt hot girl phân không rõ ai là ai