Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 2: Lạc
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Đón nhận ánh mắt hoảng sợ của mọi người, cô hướng dẫn mua hàng mở miệng:
“Chúc…… Ngài…… mua sắm…… vui vẻ.” giọng nói mơ hồ khi nam khi nữ, tựa như cô ta đang tiêu hóa bộ phận thuộc về tên lưu manh xích vàng.
Cô hướng dẫn dùng một loại tư thế cổ quái tứ chi không phối hợp lại lần nữa đi xa, lúc này đây, không còn người nào dám tiến lên ngăn cản.
Theo sau, “leng keng” một tiếng, một cái giọng đàn ông nghẹn ngào vang lên: “Tao ghét nhất người tiêu tiền lung tung.”
Đồng thời trên vách tường đột nhiên xuất hiện một dãy số đếm ngược thật lớn ——00:59:59.
Đây là tình huống gì? Đại đa số người ở đây nhìn nhau, bọn họ vừa mới bị dọa đến quá sức, hiện tại có đối mặt với trò chơi không thể hiểu được như vậy thì nhìn không được mà xì xào xì xầm nghị luận.
“Đây là trò chơi gì vậy? Thật đáng sợ……”
“Chúng ta nên làm gì? Chọn sản phẩm? Làm sao chọn?”
“Trừng phạt sẽ không phải… không phải là như ban nãy chứ……”
Thấy thế, anh trai mặc vest đúng lúc mà phát ra một tiếng ho nhẹ, hấp dẫn mọi người chú ý.
“Nói ngắn gọn thôi.” anh trai mặc vest cất cao giọng nói, “Nơi này là một nơi gọi là Thế Giới Hàng Lâm, mỗi người sau khi tiến vào đều sẽ tùy cơ ghao dự trò, những thứ này đều là trò chơi đoạt mạng, mà thứ chúng ta cần phải làm chính là sống sót. Người hướng dẫn mua hàng ban nãy là NPC tuyên bố nhiệm vụ, còn âm nhắc nhở lúc sau là nhắc nhở đã qua cửa của phó bản."
“Tốt nhất là đừng tập kích NPC, còn kết cục, các người đã thấy rồi đấy.” Anh ta chỉ chỉ về hướng cô gái hướng dẫn mua hàng biến mất.
"Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây?" ông trung niên hói đầu vội vàng hỏi.
Chàng trai mặc vest nâng nâng mắt kính: “Không biết, Thế Giới Hàng Lâm chọn người là tùy lúc, mặc kệ anh là ai, bất luận anh ở nơi nào đều có khả năng bị lựa chọn. NPC ở Thế Giới Hàng Lâm thông thường gọi chúng ta là người may mắn, nhưng chúng tôi thường tự xưng là—— trứng xui xẻo.”
“Vậy phương pháp rời đi……” Một người khác mở miệng.
“Nghe nói trở thành người chơi cao cấp là có khả năng tìm được cửa rời đi, nhưng không ai biết những đại lão kia đến tột cùng là đã chết hay đã thật sự rời đi.”
“Anh làm sao mà biết được?” Trong đám người có người đặt câu hỏi.
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lâm Nghiêm, là một người chơi lâu năm, thoạt nhìn ở đây tôi là người có kinh nghiệm phong phú nhất. Nếu mọi người phối hợp mà nói, có thể tôi trong phạm vi nhất định trợ giúp mọi người, thậm chí dẫn dắt mọi người thuận lợi qua cửa.” chàng trai mặc vest Lâm Nghiêm nhìn mọi người xung quanh rồi nói.
Thái độ anh ta trầm ổn, ngữ khí ôn hòa, có vẻ có lực tương tác, lại còn cực kỳ đáng tin cậy.
“Lâm ca, tui đây liền đi theo anh lăn lộn vậy.” Lưu manh xăm mình lập tức biểu lộ thái độ.
“Tôi cũng vậy.”
“Toàn bộ dựa vào Lâm ca.”
“Lâm ca có yêu cầu gì trực tiếp phân phó là được.”
Mọi người sôi nổi phụ họa.
Tựa hồ là đối với trường hợp này rất vừa lòng, Lâm Nghiêm mỉm cười gật đầu về phía bọn họ: “Mọi người phải đoàn kết mới có thể càng an toàn qua cửa.”
Sau đó anh ta nhìn về phía Tiêu Lam, tươi cười ôn hòa: “Ban nãy cậu nhận nhiệm vụ ẩn đúng không? Không biết là có khen thưởng gì, lấy ra cho mọi người nhìn xem thế nào, có lẽ sẽ trợ giúp được chúng ta tìm kiếm manh mối."
Ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên người Tiêu Lam.
Làm trò trước mặt mọi người, chỉ cần Tiêu Lam không muốn khiến nhiều người tức giận, cậu không thể không lấy đồ vật đạt được ra.
Tiêu Lam nhẹ nhàng đánh giá Lâm Nghiêm một chút, kiếp sống thường xuyên làm công khiến cậu đã kiến thức được đủ loại người, cũng coi như là duyệt nhân vô số. Người này tuy thoạt nhìn có lễ, nhưng cho người ta một loại cảm giác dối trá và hùng hổ doạ người.
Liên hệ đến hành vi trước đó gã để cho người khác đưa giây, cùng với cách làm cố tình chờ người chết rồi mới tỏ thân phận thu nạp nhân tâm --- đây rõ là một cổ hơi thở quen thuộc đến từ trà xanh tâm cơ thiên nhiên.
Dù sao kỹ năng cũng lấy không ra, Tiêu Lam quyết định giấu giếm chuyện kỹ năng.
Còn phong thư thì cậu cũng nhìn không ra cái gì, chỉ cơ một cái tên để làm manh mối, thật ra có thể tung ra để xem cái nhìn của người chơi lâu năm.
"Chỉ có một phong thư, nói là bởi vì tôi còn nghèo hơn anh ta nên cho tôi một nhiệm vụ chi nhánh." Tiêu Lam vẻ mặt bình tĩnh nói, thuận tay đem phong thư đưa cho Lâm Nghiêm.
Lâm Nghiêm duỗi tay định lấy, lại phát hiện lấy không được.
Gã nhíu mi lại nhìn kĩ thuyết minh vật phẩm bên dưới, thần sắc mới dịu đi, nói: "Hóa ra là vật phẩm đã trói định, vận khí cậu thật đúng là không tốt, kích phát nhiệm vụ ẩn mà chỉ đạt được một vật phẩm bình thường.”
“Xem ra, tác dụng lớn nhất của phong thư này chính là nhắc nhở thân phận Boss, chúng ta có thể xuống tay từ tên Trương Đông này. Đáng tiếc trên phong thư thứ gì cũng không có viết.”
Tiêu Lam lại nhẹ nhàng hạ mi xuống, gã ta nhìn không thấy chữ viết trên đó ư?
Vẫn là xem nhẹ tin tức chữ “Lạc” không đầu không đuôi không ý nghĩa này ư?
Lâm Nghiêm tiếp tục cười hỏi: “Còn có cái gì sao? Nhiệm vụ ẩn hẳn là sẽ không đơn giản như vậy.”
Ánh mắt sau cặp kính lại không có một chút ý cưới nào, mang theo đánh giá và soi kỹ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tiêu Lam.
“Cái gì cũng không có, thuyết minh nhiệm vụ chỉ có một câu quà của Trương Đông, chỉ là quà tặng này nhìn qua cũng quá keo kiệt.” Tiêu Lam sắc mặt bất biến nói, thuận tiện mở tay ra, triển lãm trên người mình cũng không có những thứ khác.
Kĩ thuật biểu diễn da mặt dày nhiều năm trước mặt công ty đòi nợ khiến Tiêu Lam diễn lên là thành thạo.
Lâm Nghiêm lại đánh giá Tiêu Lam một lát, xác nhận trên người cậu đích xác không có chỗ nào có thể giấu đồ mới tạm thời từ bỏ.
“Nếu hiện tại có một cái tên, tôi kiến nghị mọi người phân công nhau tìm kiến manh mối tên Trương Đông này trước, sau đó chúng ta mười phút trước giờ tập hợp lại tập hợp ở chỗ này tổng kết tin tức." Lâm Nghiêm hướng về mọi người nói.
Mọi người gật đầu, phân tán đi các phương hướng.
Tiêu Lam vừa đi vừa suy tư trò chơi nhắc nhở “Tao ghét nhất người tiêu tiền lung tung.”
Chữ "Tao" chính là Trương Đông nói, hơn nữa nhiệm vụ ẩn chi nhánh nhắc nhở, hắn ta đại khái là một người rất nghèo lại keo kiệt, tuy không có nghèo bằng mình……
Trương Đông có xác suất rất lớn là nhân viên siêu thị, hơn nữa là nhân viên có tiền lương thấp. Liên tưởng đến hắn ta có thể tiếp xúc đến phong thư hàng ế của siêu thị, vậy phạm vi làm việc của hắn ta nhất định có giao thoa với kho hàng, Tiêu Lam quyết định đến kho hàng tìm manh mối.
Trên đường, Tiêu Lam phát hiện sản phẩm trong siêu thị thoạt nhìn rất quỷ dị.
Không chỉ thoạt nhìn cũ nát như siêu thị, còn mang theo một vài chi tiết không quá tốt đẹp. Còn có một ít bao bì đóng gói in hình cơ thể người vặn vẹo tàn khuyết, làm người ta cực kỳ không khỏe.
Ví dụ như thịt tươi để lạnh, màu sắc kia một chút cũng không mới mẻ, một miếng thịt trên da còn có hình xăm, không phải dấu ấn kiểm nghiệm, mà là họa tiết hình xăm xác xác thật thật. Không ai lại nhàm chán đến mức đến lò sát sinh xăm mình cho heo đi, như vậy thịt kia rốt cuộc là……
Hơn nữa những nhãn hiệu sản phẩm này đều chưa từng nghe qua, còn không có kèm giá, hoàn toàn vô pháp trực tiếp xác định giá cả chúng nó. Chỉ sợ chuyện lựa chọn sản phẩm lát nữa cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì.
Dưới ánh đèn tối tăm lập lòe, dưới bóng tối ở kể để hàng siêu thị xẹt qua một ánh mắt âm lãnh.
Tiêu Lam như có cảm giác, nhìn xuống phía dưới, nhưng cái gì cũng không phát hiện. Cậu ngồi xổm xuống cách một khoảng cách cẩn thận quan sát, rốt cuộc ở dưới đáy bám đầy tro bụi của kệ để hàng thấy được dấu vết một bàn tay.
Đã có thứ gì ghé vào đây, vẫn luôn nép người trong bóng tối, có lẽ thứ kia từ lúc mới bắt đầu vẫn luôn nhìn cậu.
Tiêu Lam nhíu nhíu mày, lập tức đứng dậy bước nhanh rời khỏi phạm vi kệ để hàng, cậu một chút cũng không muốn tìm hiểu thứ kia đến tột cùng là cái gì, nó mạnh mặc kệ nó mạnh, chạy nhanh thì xác không lạnh.
Tìm được vị trí kho hàng, như trong dự kiến, cửa lớn kho hàng khóa chặt.
Lúc này cách thời gian lựa chọn mà NPC nói còn 40 phút, dưới tình huống không rõ ràng cạy khóa có thể kích phát trừng phạt hay không, Tiêu Lam quyết định vẫn là khiêm tốn một chút, đến văn phòng tìm kiếm chìa khóa một chút.
Việc quản lý chìa khóa của siêu thị thường đều là nguyên tắc "ai chủ quản, người đó phụ trách", nên