Chương 21: Năm đó
Tác giả: Bách Đường – Edit: Kaorurits
Nhìn thấy căn phòng mới tinh này, trong lòng Tiêu Lam có một suy đoán.
Cậu vừa rửa mặt vừa hỏi Lạc: “Đêm qua có phát hiện chỗ nào không thích hợp không?”
Lạc: “Không có, tiên sinh. Phải nói không chỉ là tối hôm qua, thẳng đến vừa rồi trước khi tiếng cười vang lên thì hết thảy như thường,”
Nói cách khác bọn họ là đột ngột xuất hiện ở nơi này, hơn nữa nơi này giống như còn là mười năm trước, thời điểm một lần du lịch tốt nghiệp kia.
Sau khi rời khỏi phòng này, Tiêu Lam phát hiện bố cục phòng và lúc người chơi tiến vào không có gì khác nhau, chỉ là vẻ ngoài mới hơn, ngoài ra có vài gia cụ bày biện không giống nhau mà thôi.
Lúc này, chuyện làm ăn của khách sạn rõ ràng tốt hơn mười năm sau rất nhiều, trên hành lang không chỉ có học sinh, còn có không ít khách vãng lai khẩu âm khác nhau. Này cũng tiện để Tiêu Lam lẫn vào đám người, dù sao nếu chỉ có học sinh mà nói, giữa học sinh đều là quen biết lẫn nhau, xuất hiện một người xa lạ sẽ vô cùng đột ngột.
Tiêu Lam mang theo mèo như là du khách bình thường đi dạo trong khách sạn, thuận tiện lưu ý đối thoại của bọn học sinh gần đó.
Đột nhiên, một cái tên khiến cậu để ý xuất hiện.
“Đây là túi xách của Cố Mặc đi, oa! Đây là cái hãng nát gì vậy! Cũng chỉ cái loại nghèo kiết hủ lậu như nó mới dùng, tao cũng không dám dùng, dùng chắc thúi tay quá.”
Giọng nói có chút quen thuộc, ngữ khí lại chanh chua làm người chán ghét.
“Đỗ Vũ Oái, như vậy không ổn đi?”
“Có cái gì đâu, nó tự làm rớt mà tao không được xem hả! Để tao coi, một cái ví rẻ tiền, bên trong thế mà chỉ có hai mươi đồng. Má ơi có người tới tham gia du lịch tốt nghiệp mà đem có hai mươi đồng tiền, cười chết tao ha ha ha!!”
Tiếp theo lõm bõm một tiếng, thứ gì đó bị ném vào trong nước.
“Ô mai gót!! Còn có điện thoại di động nát như vậy, sơn tróc luôn rồi vậy mà còn dùng.”
Lại lõm bõm thêm một tiếng.
“Này lại là cái gì? Đù ma ‘Tâm sự bí mật của thiếu nữ’!! Thứ nghèo bức kia vậy mà có đối tượng yêu đương sao, mau để tao nhìn xem!!”
“Mấy đứa đang làm gì vậy!” Tiêu Lam nhịn không được lên tiếng.
Cậu vốn chí muốn nghe xem bạn học Cố Mặc đánh giá cô như thể nào, cũng thử tìm kiếm kha khá một chút tin tức về Boss, không nghĩ đến lại đụng phải loại trường hợp này. Nghĩ cũng biết nếu nội dung quyển nhật ký kia bị đọc diễn cảm ra trước mặt mọi người, Cố Mặc sẽ bị cười nhạo như thể nào, đặc biệt là dưới tình huống thái độ Đỗ Vũ Oái nói chuyện còn đặc biệt không hữu hảo.
Tiêu Lam từ chỗ ngoặt đi ra, nhìn Đỗ Vũ Oái đứng ở đình viện cạnh hồ nước. Cô vẫn là lùn như vậy, so với mười năm sau thì gầy hơn một chút, nhưng vẫn không tính là thon thả, mắt nhỏ lông mày nhạt vẻ mặt tàn nhang phối hợp trên biểu cảm khó chịu, có vẻ đặc biệt thảo người ghét.
Nhìn thấy ra tới là một thanh niên trắng nõn văn nhã, mấy nữ sinh bên cạnh đều nhịn không được trộm nhìn qua.
Đỗ Vũ Oái thấy có người tới cũng không lấy làm hổ thẹn, cô giơ giơ cái túi đã giặt đến hơi trắng bệch trên tay lên, nâng cằm lên dùng biểu cảm khiêu khích nhìn Tiêu Lam: “Liên quan đến anh cái rắm ấy!”
Thái độ kia, ngoại trừ giá trị nhan sắc ra, quả thực chính là một nữ phụ ác độc tiêu chuẩn. Hy vọng cô vào mười năm sau nhận được điện thoại của Cố Mặc cũng có thể kiên cường như thế.
Tiêu Lam cũng không nói lời nào, trực tiếp tiến lên đoạt lấy túi trong tay cô một phen, sức lực cậu cực lớn, Đỗ Vũ Oái còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã trống không.
“Đưa đây!” Cô duỗi tay muốn cướp lại, Tiêu Lam nghiêng người một cái liền né tránh.
“Anh!” Đỗ Vũ Oái tức giận đến dậm chân, cô cũng là kẻ hung mãng, xoay người lấy một cục đá từ hồ nước bên cạnh ném về phía Tiêu Lam, còn cố ý nhắm chuẩn chính vào đầu cậu.
Trong lòng Đỗ Vũ Oái, cô chỉ là một cô gái nhỏ, động thủ với người ta thì tính là cái gì, dù sao cũng chỉ cần cô khóc trước, cuối cùng người khác cũng đều cảm thấy là cô bị bắt nạt.
Đỗ Vũ Oái đắc ý dào dạt mà chờ xem bộ dạng Tiêu Lam vỡ đầu chảy máu, lại không nghĩ đến bên cạnh không biết từ đâu đột nhiên lòe ra một cái bóng đen, bóng đen kia tốc độ cực nhanh, bay thẳng đánh tới mặt cô.
“A ——” trên mặt đau xót, Đỗ Vũ Oái nhịn không được hét lên, cô duỗi tay sờ lên cổ mình, phía trên có ba đường vết cào, cô sờ đến vết máu đầy tay.
“Đánh người! Gϊếŧ người!!” cô một bên thét chói tai một bên nhảy nhót tại chỗ, không chú ý một cái trực tiếp ngã vào trong ao.
May mà nước ao cũng không sâu chỉ tới chỗ eo, cô giãy giụa nửa ngày rốt cuộc đầy người nước bùn đội một đầu rêu xanh lên bờ, đặt mông ngồi trên mặt cỏ thở dốc. Thoạt nhìn ngày thường cô làm người quá khắc nghiệt, không có nhân duyên gì, nữ sinh bên cạnh thế mà một người tiến lên hỗ trợ cũng không có.
Đỗ Vũ Oái hung tợn nhìn chằm chằm mấy nữ sinh kia: “Nhìn cái gì mà nhìn! Một đám quỷ nghèo kiết hủ lậu!!”
Mấy nữ sinh bị rống đến hai mặt nhìn nhau, dứt khoát trực tiếp vứt cô lại rời đi.
Đỗ Vũ Oái sửng sốt: “……”
Các người cũng không tới đỡ tôi một cái sao?
Cô nhìn nhìn thanh niên cao hơn cô hai cái đầu, người nọ đang mặt không biểu cảm mà nhìn cô chằm chằm, thân cao rất có cảm giác áp bách, bộ dáng không cười nhìn qua có vài phần lăng liệt.
Mèo đen vừa mới công kích cô lặng lẽ từ núi giả phân nhánh hiện thân, ở cái ao bên cạnh rửa rửa móng vuốt, một bộ dáng thật ghét bỏ, mắt mèo màu vàng kim cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, rõ ràng chỉ là một con mèo, ánh mắt lại như mãnh thú nhìn chăm chú vào con mồi.
Đỗ Vũ Oái xìu.
Cô xám xịt tự mình lăn con bê, cả một câu tàn nhẫn cũng không dám phóng.
Tiêu Lam hiện tại cũng minh bạch, vì sao mười năm sau Đỗ Vũ Oái nhìn thấy cậu lại có bộ dáng sợ hãi đến thế. Một người mười năm trước đã để lại bóng ma tâm lý cho bạn, qua mười năm thế mà hoàn toàn không hề thay đổi, vẫn là ngoại hình năm đó, vẫn là hương vị năm nó.
Như vậy, đến tột cùng là năm đó bạn nằm mơ, hay là năm đó bạn gặp quỷ, hay hoặc là hiện tại gặp quỷ?
Nhìn túi trên tay, Tiêu Lam nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, lại không thể đưa cho ông chủ, sợ bị nhận ra mất. Đành phải treo túi lên trên cây, lại đi vào ao nhặt lên ví tiền và điện thoại bị vứt xuống dưới.
Thật ra nhặt lên cũng không dùng được, điện thoại ngâm nước hơn phân nữa là phế rồi, ví tiền thì giặt giặt thật ra cũng dùng được.
Chỉ là, Cố Mặc sẽ chết trong lần du lịch này, những thứ này cô cũng sẽ không dùng đến nữa.
Tiêu Lam và Lạc tiếp tục ở lữ quán tìm kiếm manh mối.
Trong một cửa phòng khép hờ phía trước truyền đến tiếng nói chuyện.
“Cho mấy người xem thứ tốt nè!”
“Oa —— đây là, Cố Mặc? Sao mày chụp được?”
“Ai bảo nó chọn chỗ dựa cửa sổ tắm chứ, đáng đời thôi.”
Tiêu Lam tìm một góc độ nhìn vào trong phòng, người lấy ảnh chụp ra là Phó Văn Bác, lúc này anh ta còn giữ tóc