Chương 31: Đêm
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Tiêu Lam nhìn chằm chằm mâm cơm nấu ăn hắc ám, vừa nãy phu nhân Bella có nói qua "Đây chính là ta tự tay làm cho các cưng", ả có thể ảnh hưởng đến người chơi và bởi vì ả bỏ thứ gì vào đó, hay là năng lực đặc thù gì đó của ả? Thậm chí cả Lạc cũng không cách nào phân biệt được vật chất cụ thể bên trong.
Tóm lại, thức ăn trong yến hội thoạt nhìn là không thể đụng vào.
Tiêu Lam nhìn nhìn rau củ mâm bên cạnh dùng làm trang trí, vì vấn đề bảo hiểm, cái này cũng đừng đụng vào thì hơn.
Cũng không biết trận trò chơi này sẽ liên tục mấy ngày, nếu vẫn luôn không thể ăn gì thì rõ ràng không quá hiện thực, như vậy nơi này hẳn là có phương thức khác có thể lấy được đồ ăn mới đúng.
Tiếp đó không khí trong yến hội cổ quái mười phần.
Nhóm hầu gái theo thứ tự đem các món ăn khác lên, những thức ăn đó cơ hồ đều là nghệ thuật nấu ăn hắc ám, rất khó phân biệt ra này đó là từ tài liệu gì làm thành.
Hai người trước đó ăn qua thức ăn của phu nhân Bella đều khen mỗi một món ăn không dứt miệng, một bên dùng từ khoa trương hình dung ca ngợi mấy thứ này, một bên mang theo hạnh phúc mỉm cười đem chúng nó đưa vào trong miệng.
Nếu là một người đầu bếp bình thường, đại khái đều sẽ rất thích khách hàng không kén ăn còn có thể thổi rắm cầu vồng như vậy.
Mà một bên các người chơi khác lại không ai động thủ với thức ăn này, bọn họ quan sát đến hai người cử chỉ dị thường, ngẫu nhiên thấp giọng nói chuyện với nhau, rượu đặt ở một bên thức ăn cũng không có người động vào, tùy ý từng món được đưa lên rồi lại bưng xuống.
Hai bên ranh giới rõ ràng, như là hài kịch nhàm chán vừa ra đang giằng co với người xem khó có thể cười được.
Đối mặt trường hợp này, phu nhân Bella tựa hồ cũng không có hứng thú mỗi người đều đút cho một ngụm, ả chỉ mang theo nụ cười ngồi tại chỗ, một bên nhấm nháp rượu vang đỏ, một bên nghe hai người chơi thổi phồng và khen ngợi ả.
Ly rượu kích cỡ bình thường trong lòng bàn tay ả đặc biệt nhỏ xinh, một ngụm là ả có thể uống cạn cả ly rượu, hầu gái đứng một bên lại kịp thời rót thêm cho ả một ly.
Yến hội cứ dưới bầu không khí quái dị như vậy tiếp cận kết thúc.
Vào lúc các người chơi sắp thở phào một hơi, phu nhân Bella lại ngồi dậy vỗ vỗ tay.
Nghe được âm thanh, nhóm hầu gái phong cách quái dị nối đuôi nhau mà vào, thay ly rượu mới cho các người chơi, cũng rót rượu mới, rượu thơm nồng, là một loại chất lỏng trong suốt màu hổ phách, trong ly rượu tinh xảo lập loè ánh sáng mê muội người.
Trong lúc đó một hầu gái diện mạo tràn ngập sức tưởng tượng…… Có lẽ cũng không phải gái, còn để sát vào Tiêu Lam, nhân cơ hội ở bên tai cậu nói: "Nếu khách nhân đêm nay cảm thấy cô đơn, không bằng tới tìm em, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau tiêu khiển một chút."
Tiêu Lam mặt không biểu cảm: "Cảm ơn, không cần."
Hầu gái cười khúc khích: "Khách nhân đừng có thẹn thùng mà ~"
Tiêu Lam: "……"
Tui có phải thẹn thùng hay không chính cô không biết hả!
Sau khi nhóm hầu gái rời đi.
Phu nhân Bella cười bưng ly rượu lên, ả nhìn các người chơi xung quanh sắc mặt khác nhau: "Cảm tạ chư vị hôm nay tiến đến, vì chúng ta tương ngộ, cụng ly."
Nâng cốc chúc mừng lỗi thời này làm các người chơi nhất thời trầm mặc lên.
Ăn cơm tình yêu của phu nhân Bella là kết cục gì bọn họ đã rất rõ ràng, rượu thình lình xảy ra này lại là tình huống như thế nào? Mục đích của ả là cái gì?
Tiêu Lam nhìn chằm chằm ly rượu trong tầm tay mình, vừa nãy lúc hầu gái rót rượu cậu đã chú ý tới, rượu được đóng gói rất thống nhất, trên bình rượu là tên một tửu trang, còn rõ ràng ghi rõ năm sản xuất, thoạt nhìn hẳn là không phải là phu nhân Bella lén tự mình sản xuất.
Tuy rằng lấy tài lực của phu nhân Bella, muốn tự mình thành lập một cái tửu trang kỳ thật cũng không phải việc khó. Nhưng theo đạo lý, trò chơi hẳn là sẽ không cho phép Boss lúc mới vừa mở màn đã làm chết toàn bộ người chơi đi?
Rượu có khả năng an toàn vẫn là rất cao, có lẽ không uống rượu mới là nguy hiểm.
Tiêu Lam vừa mới duỗi tay hướng tới ly rượu, liền nhìn thấy Vương Kha cách đó không xa trực tiếp đứng lên, cầm ly lên ực ực ực uống xuống, trực tiếp đem cả một ly uống rượu sạch sẽ, uống xong trực tiếp phách ly lên bàn một cái, một cổ hào khí giang hồ trực tiếp trấn trụ toàn trường.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, Vương Kha, thật là một mãnh nhân!
Vương Kha uống xong rượu liền trực tiếp ngồi lại chỗ ngồi, tiếp tục không nói một lời, nhìn qua cũng không có bất luận chỗ nào không đúng.
Thấy anh hai nhà mình uống đến quyết đoán như vậy, Vương Thái Địch nháy mắt đã hiểu, cậu nhóc cầm lấy chén rượu cũng trực tiếp uống lên, thuận tiện đưa mắt ra hiệu với Tiêu Lam để cậu cũng uống.
Tiêu Lam bưng y rượu lên, rượu vào miệng như tơ lụa, vị thuần hậu, một loại hương khí độc đáo chậm rãi tản ra trong miệng, mang theo mùi hương gỗ đặc thù tầng tầng mà triển lãm ra tới, làm cậu cảm thấy…… Muốn uống Coca quá chời.
Vương Thái Địch cũng buông ly rượu xuống, lặng lẽ nói với Tiêu Lam: "Em thích uống nước chanh hơn."
Mặt Tiêu Lam nghiêm túc: "Vẫn là Coca ngon hơn."
Hai kẻ nghèo hèn không hề có năng lực giám định và thưởng thức.
Lúc này những người khác đang ngồi đều sôi nổi bưng ly rượu lên uống rượu xong, chỉ có Kỳ Ninh vẫn cứ mang theo hắn mặt nạ mỏ chim của y bất động như núi, có vẻ đặc biệt xông ra.
Phu nhân Bella cũng chú ý tới điểm này, đôi mắt không đối xứng của ả chuyển qua tới, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Sao vậy vị khách nhân này, rượu của ta không hợp tâm ý của cưng sao?"
Các người chơi nghe vậy đều sôi nổi nhìn về phía vị người chơi thần bí như bác sĩ bệnh dịch này.
Cãi lời phu nhân Bella sẽ có kết cục như thế nào?
Kỳ Ninh vẫn bình tĩnh như cũ, y đứng lên làm một lễ thân sĩ với phu nhân Bella, giọng nói khàn khàn như có vài phần cảm giác suy yếu khí huyết không đủ: "Nữ sĩ mỹ lệ, mỹ mạo của ngài như ánh trăng sáng tỏ, lại như hoa hồng sáng lạn, trước mặt vẻ mỹ lệ của ngài, tôi không rảnh phân tâm đi nhấm nháp bất luận một loại thức ăn gì, xin hãy tha thứ cho sự thất lễ của tôi."
Nghiêm trang mà nói hươu nói vượn kia chấn kinh mọi người rồi, đừng nhìn người này một bộ tư thế cao quý lãnh diễm, rớt tiết tháo xuống hóa ra cũng quyết đoán như vậy, hơn nữa nhìn qua thuần thục dị thường, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần.
Vì không tháo xuống mặt nạ thế nhưng có thể làm được đến loại tình trạng này! Anh làm người chơi cao cấp hạn cuối sẽ không đau sao?
Lại hoặc là nói có thể trở thành người chơi cao cấp có khả năng cũng không tồn tại thứ như hạn cuối.
"Ha ha ha, cưng thật đúng là một khách nhân làm ta vui vẻ." Phu nhân Bella nghe vậy cười đến rung động cả người, thân thể thật lớn đâm đến cái bàn đều bắt đầu lay động, hiển nhiên đối với loại khích lệ chất lượng cao này cảm thấy vừa lòng mười phần, cũng không để ý tính chân thật của nội dung.
Lúc người chơi trợn mắt há hốc mồm, ả cứ như vậy buông tha Kỳ Ninh.
Xem ra phán đoán chuẩn xác tính cách và nhu cầu của Boss, sẽ có trợ giúp không nhỏ với việc thuận lợi qua cửa.
Sau yến hội, quản gia mang các người chơi đi, cũng an bài phòng ngủ cho bọn họ.
Phòng các người chơi ở tầng cao nhất của trang viên, hành lang ra vào đều có hầu gái đứng đợi, trên danh nghĩa là có thể kịp thời vì khách nhân phục vụ, trên thực tế chỉ sợ cũng có ý giám thị không nhỏ.
Cứ như vậy, người chơi bất luận xuất nhập gì đều sẽ ở trong tầm mắt bọn người hầu trang viên.
Mà tầng cao nhất cách các tầng lầu khác bốn tầng, cách các phòng có khả năng có manh mối đều thật sự xa, cũng tăng lên khó khăn ra chuồn ra ngoài kiếm ăn ban đêm của người chơi.
Tiêu Lam đánh giá kết cấu hành lang, vừa lúc đối mặt với Vương Thái Địch đối diện mở cửa ra.
Vương Thái Địch nhìn có điểm chột dạ: "Cửa này nhìn qua không được rắn chắc cho lắm ha."
Tiêu Lam nghe vậy, xoay người bóp bóp ván cửa, là tính chất gỗ đặc, chất lượng kỳ thật rất tốt, nhưng trước mặt sức lực quỷ quái mà nói thì rất yếu ớt.
Cậu an ủi nói: "Rắn chắc cũng vô dụng, dù sao chìa khóa ở trong tay bọn họ, thật ra cửa cũng chỉ là an ủi tâm lý của chúng ta thôi."
Vương Thái Địch: "……"
An ủi này làm người ta tuyệt vọng quá sức.
Tiêu Lam chú ý tới, lần này quản gia cũng không có nói cần thiết một người một gian phòng, chỉ là các người chơi vẫn cứ lựa chọn một người một gian, chẳng lẽ không phải mấy người tổ đội càng an toàn hơn sao? Cậu đem nghi hoặc này đưa ra cho Vương Thái Địch.
Vương Thái Địch như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó: "Trước đó hình như em quên nói với anh, nếu người ở bên nhau số lượng càng nhiều, tỷ lệ gặp phải nguy hiểm cũng càng lớn. Nên người chơi thường sẽ hai ba cá nhân tổ đội, chiếu ứng lẫn nhau một chút, nếu có cái loại người mang theo bảy tám người khác thì hơn phân nửa là lấy những người đó làm pháo hôi."
Tiêu Lam nghi hoặc: "Vậy sao cậu không đi theo ngủ chung với anh cậu? Hai người nói không phải vừa vặn sao?"
Vương Thái Địch gục đầu xuống: "Anh hai em ghét bỏ em đã nghiến răng lại còn đá chăn, ngủ đến nửa đêm còn gặm tóc của anh ấy……"
Tiêu Lam: "……"
Vương Kha đến tột cùng là trải qua cuộc sống nước sôi lửa bỏng như thế nào vậy chứ?
Vương Thái Địch cào cào mái tóc xoăn: "Nhưng em ứng đối nguy hiểm buổi tối đã rất quen thuộc, thường thì bảo trì an tĩnh đừng tìm đường chết là được, thật muốn có phiền toái giải quyết không được thì em còn có thể dùng đạo cụ trực tiếp vọt đến bên người anh hai."
Cậu nhóc để sát vào Tiêu Lam nhẹ giọng hỏi: "Anh nói xem phu nhân Bella kia nếu buổi tối trộm vọt lại đây định tập kích ban đêm em thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Lam nghĩ nghĩ đến dáng người của phu nhân Bella: "Nếu cậu ngủ chết đến tiếng bước chân của cô ta mà cũng