Chương 48: Bóng cao su nhỏ
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Chàng trai áo đen đứng đằng trước duỗi tay kéo cửa thanh máy cũ xưa ra, không ít bộ phận cửa sắt phát ra tiếng "kẽo kẹt" bất kham gánh nặng, không tình nguyện mà mở ra.
Sau đó xuất hiện trước mặt các người chơi chính là một hành lang cổ xưa dơ bẩn.
Hành lang và thang máy giống nhau, cũ nát loang lổ, mặt tường đều đã bong ra từng mảng, nơi nơi đều ngưng kết một tầng vết bẩn năm này tháng nọ tích góp xuống thật dày, tản ra một loại mùi vị làm người không khỏe.
Cùng thời gian xuất hiện còn có nhắc nhở của hệ thống:
“Leng keng ——”
Một âm thanh khó nghe vang lên: “Bốn —— ngày ——”
Âm thầm kia kéo đến thật dài, như là miếng gỗ mục hủ bại bất kham lão, tiến vào lỗ tai đều làm màng tai cảm thấy không khoẻ.
Các người chơi nhìn hành lang phía trước, minh bạch nơi này là cảnh tượng của màn chơi này.
Mà bốn ngày, chính là thời gian của trò chơi lần này.
Trong nháy mắt thang máy mở cửa, hai mẹ con kia bèn trực tiếp rời đi cũng không quay đầu lại, bước chân cả hai vội vàng, bóng dáng rất nhanh liền biến mất ở chỗ ngoặc hành lang.
Các người chơi cũng lục tục bước ra khỏi thang máy, tiếng bước chân một đám người bất quy tắc quanh quẩn trong hành lang chật hẹp.
Tiêu Lam quan sát đến hoàn cảnh xung quanh, hai bên hành lang có không ít cửa phòng, toàn bộ đều đóng chặt.
Những cánh cửa đó nhìn qua vô cùng cổ quái, mang theo dấu vết đã sử dụng từ rất lâu để lại, hơn nữa tích góp tro bụi rất dày. Có cái bên trên còn dán tranh tết và môn thần sớm đã phai màu, hơn nữa cơ hồ tất cả bộ phận kim loại trên cửa đều rỉ sét loang lổ, có thậm chí còn dùng dây thép giữ cửa thô bạo mà quấn lên để khóa.
Nhìn qua bộ dáng thật lâu cũng không có người cư trú.
Hành lang ngoại trừ bước chân mấy người và tiếng nói chuyện ngẫu nhiên với nhau ra, không còn âm thanh nào khác.
Hành lang hẹp hòi lại khúc chiết, quẹo mấy vòng, các người chơi rốt cuộc phát hiện một cửa phòng mở ra ở phía trước, ánh sáng đèn dây tóc mờ nhạt từ bên trong cửa sái ra, trên hành lang lạnh băng mang thêm một chút ấm áp mỏng manh.
Tựa hồ là nghe được tiếng bước chân, từ trong cánh cửa đi ra một người.
Đó là một người đàn ông trung niên nhìn qua rất khô gầy, một con mắt hẳn là bởi vì bệnh tật hoặc là bị thương biến thành màu xám, một mắt khác dùng một loại ánh mắt thấm người nhìn chằm chằm các người chơi.
“Hà hà……” Người đàn ông trung niên âm trầm cười, nhìn quét các người chơi một vòng, “Tôi là chủ nhà 404, người hẹn trước là các người đi?”
Các người chơi chỉ có thể gật gật đầu theo.
“Bốn ngày sau……” Ý cười trên mặt người đàn ông trung niên gia tăng: “Các người nhất định sẽ có được một lần tụ hội đời này khó quên nhất.”
Người chơi rất muốn phỉ nhổ nhân vật mà mình sắm vai. Nhóm người này ngại sinh mệnh quá dài lâu hay gì, thế mà lại tới loại địa điểm này tụ hội, một lần tụ hội cuối cùng trong nhân sinh, vậy đương nhiên là rất khó quên.
Nhân sinh tự xưa đến nay ai không chết, nhưng không làm thì không chết, vì sao một hai phải tự động đẩy nhanh cái tiến trình này kia chứ?
Chủ nhà xoay người vào cửa, các người chơi tuy muốn cự tuyệt, nhưng cũng chỉ phải đuổi kịp.
Một khắc trước khi vào cửa, ngự tỷ áo đỏ tóc xoăn đen đến gần Tiêu Lam, nhẹ giọng cảnh cáo: “Đừng tùy tiện tin tưởng người muốn tổ đội, nói càng dễ nghe càng đừng tin, đôi khi người khác muốn có lẽ không chỉ là mạng của cậu.”
Nói xong, không đợi Tiêu Lam trả lời đã mang vẻ mặt lạnh nhạt rời đi.
Đây tựa hồ là một người miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, thoạt nhìn lạnh nhạt lại không dễ ở chung, nhưng trên thực tế vẫn luôn ở nhắc nhở người chơi cùng màn không nên dễ dàng tin tưởng người khác.
Nhìn bóng dáng cao gầy của cô, Tiêu Lam khẽ nhíu mày, vì sao cô ấy muốn riêng tới cảnh cáo lần thứ hai, câu nói cuối cùng kia tựa hồ còn có ám chỉ gì đó.
Là là ám chỉ Hạ Duệ có vấn đề gì ư?
Trò chơi còn chưa chính thức bắt đầu, Tiêu Lam lại cảm giác được một cảm giác nguy cơ ngủ đông trong chốn tối tăm.
——
Tiến vào phía sau cửa.
Nơi này nhìn qua giống như bên ngoài, chật hẹp cũ nát.
Vách tường loang lổ bóc ra, có chỗ đều lộ ra gạch đá bên trong, trên trần nhà còn có không ít nước thấm theo mặt tường chảy xuống, thấm trên mặt tường ra đốm mốc từng tảng lớn.
Lúc này trong trò chơi vừa lúc ở vào giữa hè, thời tiết nóng bức hơn nữa không khí ẩm ướt oi bức, ở trong phòng lên men ra một mùi vị khó chịu.
Trong nhà vốn đã không lớn lại lần nữa bị phân cách ra rất nhiều phòng, mỗi phòng đều là đồng dạng chật hẹp, từ cửa phòng ngẫu nhiên mở rộng tới xem, tạp vật bên trong đều chất đống đến lung tung rối loạn. Có không ít phòng trên then cửa quấn lấy dây thép, tựa hồ như là không chuẩn bị mở ra nữa.
Chỉ có mấy gian phòng nhìn qua còn có dấu vết người cư trú.
Thoạt nhìn, nơi này đã từng hẳn là từng có rất nhiều người cư trú, lại không biết vì sao những căn phòng này đều không dùng, thậm chí khóa lại.
Chủ nhà đứng trước cửa một phòng, vẫy tay với các người chơi ý bảo bọn họ lại đây.
Hắn ta chỉ vào phòng nói: “Các người ai ở phòng này? Giường tầng trên hỏng rồi, chỉ có thể ở một người.”
Trong phòng cơ hồ chỉ có thể để một người thông qua, bày một cái giường tầng bằng sắt. Tầng trên chất đầy tạp vật phủ bụi, quanh giường rỉ sắt mọc đầy rào chắn hình vuông, khe hở ở giữa rất nhỏ, tay người là duỗi không vào.
Trong không khí tràn ngập một mùi rỉ sắt nhàn nhạt, nhìn qua quả thực tựa như —— lồng nhốt gia súc trong chợ bán thức ăn vậy.
Có thể tưởng tượng, nếu người ngủ bên trong nhất định sẽ cảm giác cực kỳ không khoẻ.
“Tôi ở đây đi.” Ngự tỷ áo đỏ trực tiếp chọn phòng này.
Chủ nhà lấy ra một quyển vở nhỏ, nâng lên đôi mắt thấm người: “Tên.”
“Vu Đình.” Ngự tỷ áo đỏ trả lời.
Kế tiếp liên tục mấy gian phòng đều là trạng thái không sai biệt lắm, chật hẹp, tạp vật chồng chất, giường tầng cũ xưa bị rào chắn vây quanh lên. Các người chơi cũng biết chàng trai mặc áo đen tên gọi Lý Hạo Khoan.
Tiêu Lam và Lạc lựa chọn một phòng đôi duy nhất.
Nói là hai người, cũng chỉ bất quá là bởi vì giường tầng trong gian phòng này đều còn hoàn hảo mà thôi, không gian cũng không lớn hơn phòng khác được bao nhiêu, chỉ là nhiều thêm một cái cửa sổ có thể thông khí.
Tiêu Lam vươn tay lay động một chút cái giường sắt thoạt nhìn chất lượng rất khả nghi này, giường sắt phát ra tiếng "kẽo kẹt" hữu khí vô lực, tựa hồ là đang cảnh cáo cậu còn tiếp tục như vậy nó sẽ phải bãi công.
Tiêu Lam đột nhiên vô cùng may mắn Lạc không cần ngủ, bằng không cái giường nát này có khả năng hoàn toàn chống đỡ không nổi trọng lượng hai người đàn ông thành niên.
Bên kia, Lạc duỗi tay ý đồ đóng cửa lại, cửa tức khắc phát ra một tiếng “Bủm——”.
Tiêu Lam khó nén kinh ngạc mà quay đầu lại: “Anh còn sẽ đánh rắm?!”
Lạc: “……”
Theo động tác của Lạc, Tiêu Lam mới phát hiện cái cửa này thiên phú dị bẩm, cậu cũng vươn tay kéo cửa mấy cái, vì thế:
“Bủm——”
“Bủm bủm ——”
“Bủm bủm bủm —— bủm bủm ——”
Tiếng liên hoàn rắm tràn ngập tiết tấu vang lên, trong phòng cách âm khá kém tràn ngập cảm giác tồn tại.
“Đậu má! Ai con mẹ nó đánh rắm vậy!”
“Làm ông mày thức dậy luôn rồi nè, dây dưa không xong nữa!!”
Không biết là hàng xóm táo bạo phòng nào phát ra tiếng rít gào.
Tiêu Lam lúc này mới chưa đã thèm mà thu hồi tay lại, lại chơi tiếp thì vị lão ca táo bạo này có khả năng lao ra luôn.
Cậu ngược lại đánh giá gian phòng, trên vách tường dán rất nhiều poster cũ xưa, minh tinh bên trên Tiêu Lam cơ hồ đều không quen biết. Poster toàn bộ hướng đối với giường, nếu tắt đèn đi mà nói, chỉ sợ thoạt nhìn sẽ là một đám quỷ ảnh rậm rạp mơ hồ.
Trên đỉnh phòng có cái quạt trần nhỏ, cũng không biết vì sao, trên quạt trần treo một sợi dây thừng.
Dây thừng là loại dây thừng rất cũ xưa, không biết đã ngốc trên đó bao lâu, màu sắc gần như biến thành màu đen, vết bẩn bên trên đều cơ hồ muốn dung nhập vào dây thừng.
Tiêu Lam chỉ vào dây thừng: “Này…… Có khi nào từng người ở chỗ này thắt cổ không?”
“Dựa theo chất lượng của cái quạt này, khả năng