****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
▶ Chương 5: Bẫy rập miễn phí
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Kho hàng có hoàn cảnh kín kẽ, nếu là có người lớn tiếng nói chuyện sẽ đặc biệt rõ ràng.
Âm thanh vài người tranh chấp từ nơi xa truyền đến:
"Mắc gì phải nói cho nó, đây là phát hiện của chúng ta mà!"
“Vốn dĩ cũng chỉ có năm phần, chúng ta sáu người cũng không đủ chia!”
"Sao các người lại như vậy, kho hàng cũng là người ta mở ra……”
“Bọn này cứ như vậy đó, mày không quen thì đi tìm nó đi. Còn nhỏ tuổi nhìn thấy trai đẹp đã đi không nổi, đúng là không biết xấu hổ!”
Nói đúng ra, là một người nữ sinh bị một đám gia hỏa miệng như pháo nổ năng lực siêu quần vây công, hơn nữa rõ ràng đã lộ ra trạng thái không chống đỡ nổi.
Đôi tình nhân kia gắt gao che chở một cái hộp, Lâm Nghiêm, lưu manh xăm mình và phụ nữ trung niên đứng bên cạnh, đối diện bọn họ cũng chỉ có nữ sinh tóc ngắn mặc đồng phục, hai bên ranh giới rõ ràng.
Nữ sinh tóc ngắn bị tức giận đến sắc mặt đỏ lên, lại rõ ràng không bức bách bằng nhóm người này, giờ phút này đang đứng tại chỗ không biết nên làm gì.
“Đây là làm sao vậy?” Tiêu Lam chậm rãi từ nơi không xa đi tới, “Có chuyện gì không thể cho ai biết mà phải lớn tiếng nói như vậy?”
Thấy thế, sắc mặt mọi người càng thêm không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn bước nhanh đến gần hắn, nhẹ giọng nói: “Bọn họ phát hiện một bộ phiếu miễn phí, Lâm ca nói là đạo cụ của trò chơi, có trợ giúp qua cửa, chỉ là có năm tấm thôi, bọn họ không muốn chia cho anh."
Ánh mắt Tiêu Lam nhẹ nhàng quét lên hộp kia một chút, đôi tình nhân tức khắc khẩn trương lên bảo vệ cái hộp càng chặt, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía cậu.
Lâm Nghiêm đỡ mắt kính, lộ ra nụ cười ôn hòa nhất quán: “Phân phối đạo cụ trong phó bản phải nghe theo ý nguyện của mọi người, dù tôi cảm thấy cậu giúp mọi người có công lao, nhưng mọi người không muốn thì tôi cũng không thể chuyên quyền độc đoán, đúng không?”
Chàng trai trong cặp tình nhân: “Đây chính là do tôi phát hiện ra.”
Tiêu Lam thật ra lại không thèm để ý: “Tôi không có hứng thú gì với phiếu miễn phí, rốt cuộc thì miễn phí mới là đắt nhất. Sản phẩm giá thấp hoặc miễn phí tiêu thụ đều là có mục đích khác, bầu trời cũng sẽ không rớt bánh có nhân.”
Phụ nữ trung niên vẻ mặt khinh thường: “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, lúc tôi lấy quà kèm miễn phí sao không xảy ra chuyện gì!"
Lâm Nghiêm đúng lúc mở miệng nói với Tiêu Lam: “Một khi đã như vậy, vậy là tốt rồi làm, hiện tại năm phiếu miễn phí, chúng ta sáu người phân phối thì tốt rồi, cậu không có ý kiến chứ?”
Tiêu Lam xua xua tay.
Lâm Nghiêm lại chuyển hướng sang nữ sinh tóc ngắn, hạ nhẹ giọng nói: “Em tựa hồ cũng không quá tín nhiệm anh, là đã xảy ra chuyện gì làm em hiểu lầm sao?”
Nữ sinh tóc ngắn lại như là bị rắn độc theo dõi, cả người run lên, trốn đến sau lưng Tiêu Lam: “Không…… Không có……”
Trong mắt Lâm Nghiêm hiện lên một tia không vui, lại nháy mắt biến mất: “Vậy, em có muốn tham gia phân phối phiếu miễn phí không?"
Nữ sinh tóc ngắn do dự một lát, nhìn nhìn cái hộp trong tay cặp tình nhân, lại nhìn nhìn Tiêu Lam, khẽ cắn môi nói: “Không cần!”
Chuyện này ngược lại làm mọi người ngoài ý muốn, nữ sinh không lựa chọn Lâm Nghiêm nhìn qua kinh nghiệm phong phú, ngược lại chọn một người mới luôn độc lai độc vãng, chẳng lẽ thật là u mê nhan sắc không sợ gì cả?
Bên kia, bốn người dưới sự an bài của Lâm Nghiêm theo thứ tự từ hộp lấy ra phiếu miễn phí, Lâm Nghiêm quan sát đến phản ứng của bọn họ, thấy bọn họ cầm cũng chưa có chuyện gì phát sinh, mới duỗi tay vào cầm lấy một tấm cuối cùng.
Lại không nghĩ rằng, sau khi một tấm phiếu miễn phí cuối cùng có người sở hữu, nhắc nhở của hệ thống xuất hiện làm cho sắc mặt bọn họ đồng thời biến đổi.
Phụ nữ trung niên: “Cái… cái gì…… tiêu phí nhiều hơn một lần……”
Cô gái trong cặp tình nhân: “Miễn phí có ích lợi gì, đây là muốn mạng rồi…… Hức hức hức tôi không muốn chọn…… Chết chắc rồi.”
Lưu manh xăm mình thật ra lại không nói nhiều lắm, trực tiếp ném thẳng phiếu khuyến mãi xuống đất, lại không ngờ trong nháy mắt phiếu miễn phí tiếp xúc đến mặt đất đã trực tiếp biến mất, giây tiếp theo lại xuất hiện ở trên tay hắn, thứ quỷ này thế mà lại là vật trói định!
Sắc mặt Lâm Nghiêm cũng khó coi, ôn hòa ngày thường đã duy trì không được nữa, gã giương cao giọng: "Ầm ĩ cái gì! Không phải nhiều thêm một lần sao, đi theo tôi các người sợ cái rắm!”
Phiếu miễn phí thường là được phát trong các hoạt động nhằm hấp dẫn người mua, tích cóp danh tiếng, hoặc là buộc chặt người dùng, làm nọ lại tiêu phí thêm lần nữa, tăng liên kết giữa người dùng và siêu thị. Rất nhiều người thường chỉ thấy được miễn phí trước mắt mà xem nhẹ cái giá mình phải trả sau lưng.
Tiêu Lam nhìn bọn họ một mảnh tình cảnh bi thảm, nhanh chóng lôi kéo nữ sinh tóc ngắn bên cạnh, thừa dịp lực chú ý của mọi người không ở bên này, hai người lặng lẽ rời đi.
Ở lại không chừng sẽ biến thành nơi trút giận của nhóm người này, người dưới cơn kích động sẽ làm ra chuyện gì thì ai cũng không dám đoán.
Rời đi được một đoạn khoảng cách, Tiêu Lam mới mở miệng hỏi: “Sao em lại lựa chọn tin anh thế?”
Nữ sinh tóc ngắn hơi hơi hé miệng, lại phát hiện mình căn bản không biết người trước mặt này tên gọi là gì, tức khắc hơi xấu hổ.
Tiêu Lam đã nhìn ra, mở miệng nói: “Anh tên Tiêu Lam.”
“Tiêu…… Tiêu ca, em nghe thấy được, trước đó Duyệt Duyệt chọn chai rượu kia là gã ta bảo, gã nói chắc chắn không sao đâu, nhưng Duyệt Duyệt chết rất thảm……” Nữ sinh tóc ngắn nói, nhịn không được đỏ hốc mắt, “Em cảm thấy gã ta không phải thật sự muốn giúp chúng ta.”
“Em tên là Triệu Tiểu Hà, anh gọi em Tiểu Hà là được.” cô bổ sung nói.
Tiêu Lam kinh ngạc với nhạy bén của nữ sinh: “Anh đoán hẳn là gã đang dùng mạng của người chơi khác đến thí nghiệm điều kiện tử vong.”
Triệu Tiểu Hà hơi trợn tròn đôi mắt: “Sao gã có thể như vậy!”
“Có lẽ trên thế giới này, con người vì sống sót sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi.” Tiêu Lam nói, “Kế tiếp anh muốn đi tìm manh mối, em thì sao?”
“Em không thể đi theo anh sao……” Triệu Tiểu Hà thấp thỏm nói.
Tiêu Lam lắc đầu: “Anh không có nắm chắc sẽ qua cửa, hơn nữa anh cũng không thể gánh vác sinh mạng của