Chương 56: Phòng
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Đã trải qua tối hôm qua bất lực trở về, tối nay, âm thanh bên ngoài tựa hồ thay đổi một loại sách lược, gọi là —— “Tới đây, đánh ta đi”.
Tiếng đôi tình nhân cãi nhau vẫn đang tiếp tục, nội dung không có dinh dưỡng phối hợp với chất giọng cao vút, giữa ban đêm có loại thoải mái thanh tân kèm hiệu quả nâng cao tinh thần.
Bên kia, nhóm tiếng bước chân cũng sửa lại cách bước trước kia, trở nên chợt gần chợt xa hơn nữa tràn ngập cảm xúc tiết tấu, giống như là có một đám người giờ phút này đang ở ngoài cửa nhảy Disco giữa đêm khuya.
Tiêu Lam thừa nhận, cậu ngo ngoe rục rịch.
Buông gối đầu che lỗ tai xuống, cậu bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi, nếu hiện tại chạy ra đánh cái đám này một trận thì có thể ảnh hưởng cậu qua cửa hay không.
Lạc bên cạnh phát hiện Tiêu Lam vi diệu rối rắm, hắn hơi hơi nghiêng đi thân tới, nhìn Tiêu Lam, bóng đen ở đầu ngón tay xuất hiện, hình thành mấy chữ giữa không trung: 【 Cần tôi hỗ trợ không? Tiên sinh 】
Tiêu Lam dùng ánh mắt dò hỏi: Gấp cái gì?
Lạc không nhanh không chậm mà vươn tay, đầu ngón tay mang theo một chút sương đen, hắn đem bàn tay đến bên tai Tiêu Lam.
Tiêu Lam tuy rằng có điểm nghi hoặc, nhưng cũng không né tránh, chỉ là chờ đợi động tác của hắn.
Ngón tay lạnh lẽo phất qua bên tai, mang theo một chút ý vị dịu dàng.
Tiếp theo, Tiêu Lam chợt cảm giác âm thanh xung quanh bỗng nhiên cách mình rất xa, tất cả ồn ào giống như là đang phát sinh ở nơi xa, truyền đến chỗ mình cũng chỉ còn lại âm thanh cực kỳ mỏng manh sót lại.
Quả thực so với nút bịt tai gì gì đó còn tốt hơn!
Lạc thu hồi tay lại, hơi hơi mỉm cười với cậu: 【 Xin lỗi, trước mắt tôi tạm thời chỉ có thể làm được loại trình độ này 】
Hiệu quả này đã siêu tuyệt vời rồi, Tiêu Lam cho hắn một cái like.
【 Có bất luận dị trạng gì phát sinh tôi đều sẽ đánh thức ngài, xin cứ an tâm ngủ đi 】
Dưới sự trợ giúp của Lạc, Tiêu Lam lại lần nữa ngủ mất, lúc này đây chất lượng giấc ngủ đặc biệt tốt. Cậu có vẻ như đã quen với ánh mắt của Lạc, dù có bị nhìn chằm chằm cũng không hề tỉnh lại.
——
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lam thần thanh khí sảng ra khỏi cửa phòng.
Ngoài cửa sổ là mưa to liên tục, làm màn trời lúc sáng sớm đều đen kịt.
Mấy người chơi ngồi quanh bàn ăn, đáy mắt đều là quầng thâm mắt thật dày. Vu Đình trang điểm tinh xảo thật ra lại nhìn không ra được, nhưng chỉ có chính anh ta biết, hôm nay anh phải đánh che khuyết điểm một lớp thật dày mới che lại được.
Ầm ĩ ngoài cửa tối qua làm bọn họ gần như cả đêm không ngủ, lại không dám dùng đạo cụ cách âm, vạn nhất bỏ lỡ động tĩnh quan trọng gì, một khi không cẩn thận lạnh luôn thì làm sao bây giờ.
Các người chơi nhìn Tiêu Lam nét mặt toả sáng và Lạc sắc mặt như thường, sao chất lượng giấc ngủ của hai người này lại tốt như vậy, chỉ sợ nửa đêm bị ném ra đường cái cũng sẽ không tỉnh quá.
Tiêu Lam phát hiện Hạ Duệ vẫn không hề xuất hiện.
Tuy rằng Mạnh Trạch nói gã nói có chuyện phải làm, nhưng vẫn là làm người ta cơ hồ muốn hoài nghi người này có phải đã lạnh ở một góc không biết nào đó hay không.
Bữa sáng vẫn là cháo như cũ, hôm nay cháo có màu đỏ thẫm.
Tuy chủ nhà có một đoạn thời gian rất dài không xuất hiện, nhưng mỗi lần tới giờ ăn cơm, đồ ăn vẫn là sẽ đúng giờ lên bàn, các người chơi cũng không phải quá muốn biết mấy thứ này là làm sao làm được.
Ngoại trừ Tiêu Lam ra, các người chơi còn lại đều mang vẻ mặt chết lặng mà ăn, lại kiên trì một chút, qua hôm nay là có thể trở lại nơi dừng chân người chơi ăn thịt, ăn đồ ăn của loài người.
Mạnh Trạch cũng như những người khác, máy móc mà nhét bữa sáng vào trong miệng.
Vị cháo trong miệng dính nhớp, còn mang theo một loại mùi tanh do nguyên liệu nấu ăn xử lý thật sự có lệ, thường thường có thể ăn đến đá vụn hay vụn gỗ nhỏ linh tinh, làm thể nghiệm ăn cơm càng thêm không thoải mái.
Đột nhiên hắn ta nhai trúng một vật cổ quái, tròn tròn, hình như còn mang theo co dãn, thể tích lớn như cái bánh trôi.
Kỳ quái, vừa nãy hắn ta múc tới, trêb muỗng có thứ gì lớn như vậy sao?
Hắn ta đang muốn dứt khoát nhai nát nuốt vào luôn cho xong, thứ hình cầu trong miệng kia đột ngột chuyển động một chút.
Mạnh Trạch cả kinh, vội dừng động tác nhai nhốt, cẩn thận cảm thụ lấy. Lúc này, vật trong miệng lại không có phản ứng gì, giống như là hắn ta ảo giác vậy.
Trong lòng hắn ta hơi hoãn lại, đang chuẩn bị cắn xuống lần thứ hai.
Vật trong miệng lúc này liên tục chuyển động vài cái, trong khoang miệng cảm giác cực kỳ rõ ràng.
Đây căn bản không phải là ảo giác!
“Ọe ——” Mạnh Trạch vội vàng xả tờ giấy phun thứ trong miệng ra, động tĩnh hấp dẫn tất cả người chơi ở đây chú ý.
Bất chấp giải thích, Mạnh Trạch nhìn chăm chú thứ mình mới vừa nhổ ra trên bàn.
Đó thế mà lại là một con mắt, giờ phút này con mắt kia đang ở không ngừng chuyển động, dính chất lỏng đỏ thẫm tựa như ngâm mình trong máu loãng.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Trạch, đôi mắt tựa hồ là tìm được mục tiêu, nó chậm rãi chuyển qua tới cùng Mạnh Trạch nhìn nhau.
“A ——”
Mạnh Trạch rốt cuộc kiên trì không được nữa, vứt bỏ chén đũa trong tay kêu to lên.
Trong lòng hắn ta sợ hãi cực kỳ.
Phải biết rằng hắn ta căn bản không phải người chơi trung cấp gì, chẳng qua ngoài ý muốn đạt được năng lực thao túng trùng ẩn hình để giám thị. Rồi sau đó là Hạ Duệ tìm tới cửa muốn hắn ta hỗ trợ, hứa hẹn nói rằng có thể cho hắn ta chỗ tốt dẫn hắn ta qua cửa, hơn nữa đạo cụ đạt được trong trò chơi sẽ chia cho hắn ta một nửa, lúc này hắn ta mới đồng ý.
Trước đó bọn họ cũng hợp tác được hai lần rồi, đều còn tính thuận lợi.
Kết quả trong trò chơi trận này, lần đầu tiên động thủ thì thất lợi.
Sau đó Hạ Duệ đều cơ hồ không thấy bóng người, cũng căn bản không có giúp hắn ta, hắn ta đành phải giấu mình trong phòng, chẳng sợ Đoạn Tuyết Âm nói muốn cùng hắn ta đi chung, hắn ta cũng căn bản không dám đi ra ngoài thăm dò.
“Làm sao bây giờ…… Làm sao bây giờ……” Mạnh Trạch có vài phần hỏng mất, con mắt kia vẫn là nhìn chằm chằm vào hắn ta, mặc kệ hắn ta đi phương nào, tròng mắt đều hướng tới vị trí đó chuyển động, hoàn toàn vô pháp thoát khỏi.
Mà trong mắt người chơi khác, Mạnh Trạch đối diện một đống thịt bò mình mới nhổ ra la to lên, cảm tình chân thành tha thiết, động tác phù hoa, thậm chí có vài phần hỉ cảm.
Đoạn Tuyết Âm thấp giọng hỏi: “Anh ta đây là gặp phải ảo giác sao?”
Vu Đình nhìn Mạnh Trạch nước mắt đầy mặt, cảm thấy có phần hết muốn ăn: “Cũng có khả năng là trúng chiêu, cô mặc kệ hắn?”
Đoạn Tuyết Âm lắc đầu: “Cái tổ đội này như chơi vậy, một người chết sống không ra khỏi cửa, một người không thấy được người đâu, tôi mới lười đến quản bọn họ.”
Vu Đình lộ ra nụ cười nữ vương: “Cho nên nói mà, loại tổ đội nửa đường chen ra tới này vô dụng lắm.”
Đoạn Tuyết Âm thầm chấp nhận gật gật đầu, sau này nếu cô lại thêm loại đội gà rừng này, cô chính là cái chày gỗ.
Mắt thấy Mạnh Trạch nước mũi cũng sắp vứt ra tới, vì tránh cho mình vốn dĩ đã nhìn cơm sáng nhão nhão càng thêm hết muốn ăn, Vu Đình quyết đoán đứng lên, quăng cho Mạnh Trạch một chưởng từ giấc mộng về lại hiện thực.
“Chát——”
Tiếng bàn tay thanh thúy vang lên trên mặt Mạnh Trạch, đánh về thần chí lung lay sắp đổ của hắn ta.
Mạnh Trạch thanh tỉnh trong một chớp mắt, sau đó như là tránh né hồng thủy mãnh thú gì đó, cũng mặc kệ cơm sáng của mình, hắn ta từ bên bàn ăn thoát đi, nhanh như bay về lại phòng mình, hình như còn dùng tạp vật lấp kín cửa.
Vu Đình xoa tay, nhìn cánh cửa đóng lại vẻ mặt ghét bỏ: “Xì, nhát cáy.”
Thẳng đến cơm sáng kết thúc, tín đồ tà giáo cũng vẫn không hề xuất hiện.
Các người chơi còn ở trên bàn các trao đổi một ánh mắt trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, xem ra vị khách trọ cuối cùng này đã dữ nhiều lành ít.
Chủ nhà không thấy bóng dáng, nhóm khách trọ cũng toàn bộ tử vong, hiện tại toàn bộ 404 cũng chỉ còn lại các người chơi.
——
Sau khi ăn xong.
Khi đi ngang cửa phòng tín đồ tà giáo, Tiêu Lam cảm thấy có phần không thích hợp.
Trước đó trong phòng tín đồ tà giáo luôn tràn ngập mùi nhang được thắp lên.
Mỗi lần mở cửa cũng có thể nhìn thấy, trên mặt tường trong phòng dán đầy bức tranh cổ quái, trên trần nhà cũng treo rất nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái, đường cong lung tung rối loạn rũ xuống, luôn có vẻ phòng hắn thật âm u.
Nhưng mà, bây giờ trong phòng hắn lộ ra ánh sáng thế mà có vẻ rất sáng ngời.
Tiêu Lam duỗi tay đẩy cửa, trên cửa cũng không có khóa, cậu cứ đơn giản như vậy mà mở ra.
Trong phòng không khác phòng Tiêu Lam là bao, giường cũ nát, chất đầy tạp vật, vết bẩn men theo vách tường, tựa như chỉ trong một đêm mà tất cả đồ vật của tín đồ tà giáo đều biến mất.
Cậu nhìn về phía nơi trước kia bày lư hương trong phòng, mặt tường tuy cổ xưa dơ bẩn, nhưng cũng không có dấu vết khói xông để lại. Trên mặt tường cũng đã không có dấu hiệu khoan hoặc là dán đầy đồ vật rồi lại xé xuống, phảng phất như nơi này căn bản không có một tín đồ tà giáo thần thần thao thao như vậy từng ở.
Tiêu Lam và Lạc lại phân công nhau nhìn phòng của các khách trọ đã chết đi.
Tiêu Lam đi vào mấy gian tất cả đều là cảnh tượng không khác biệt lắm, phảng phất như trong một đêm mà dấu vết khách trọ lưu lại đều biến mất. Đây là một nơi vốn dĩ đã rất không thích hợp, hiện tại biểu hiện ra một loại cảm giác nguy hiểm cứ như có động tĩnh gì đó sẽ buông xuống.
Cậu đang chuẩn bị rời khỏi phòng cùng Lạc hội hợp, xoay người lại phát hiện, cửa phía sau mình