Chương 59: Lầu 5
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Phát giác thấy sau lưng không thích hợp, các người chơi sôi nổi quay đầu nhìn chằm chằm về hướng hành lang.
Hành lang nhìn qua vẫn trước sau như một, tối tăm, chật hẹp, lại dơ bẩn, nhìn qua vẫn là bộ dáng cửa lớn đóng chặt không một bóng người, nhưng âm thanh trong mỗi một gian phòng lại dần dần rõ ràng lên.
Có tiếng giày cao gót đi qua đi lại vang lên, có tiếng như là trẻ con kết bè kết đội trong phòng vui đùa ầm ĩ, có tiếng ho khan của ông lão truyền ra, còn có tiếng khóc nỉ non của trẻ con bị giật mình phát ra.
Dưới cái nhìn chăm chú của các người chơi, theo các âm thanh này xuất hiện, cửa lớn vốn dĩ đóng chặt bắt đầu có động tĩnh rất nhỏ, phát ra âm thanh “xành xạch”, “xành xạch”.
Hành lang vốn dĩ đen thành một đống cũng chậm rãi sáng đèn lên, đèn dây tóc cũ kĩ bất kham gánh nặng không ngừng lóe ra tiếng xẹt xẹt, ánh đèn chớp tắt lập lòe làm toàn bộ không khí càng thêm quỷ dị.
Tiêu Lam nhìn động tĩnh này: “Nhìn qua có vẻ rất nhiệt tình nha……”
Vu Đình: “Đúng vậy, từng nhà đều chờ cậu đi vào làm khách, chỉ hỏi có cao hứng hay không thôi.”
Tiêu Lam một bộ miệng lưỡi tra nam trả lời: “Anh đây chỉ là một lãng tử không có cảm tình, không cần giữ lại anh, không đáng đâu.”
Nội tâm Đoạn Tuyết Âm hô to, huhuhu các đại lão đừng có lầy nữa, bây giờ tui con mẹ nó hoảng muốn xỉu rồi nè!
Lý Hạo Khoan nhìn biểu cảm Đoạn Tuyết Âm, lúc này cảm nhận được cái gì gọi là tâm hữu linh tê.
Tựa hồ g đáp lại lời bọn họ nói, cửa lớn trên hành lang run rẩy lợi hại hơn, tro bụi trên cửa bị chấn động rớt xuống dưới ánh đèn lập loè không chừng chiếu rọi, tựa như sương mù vừa bốc lên.
Thấy tình huống không ổn, các người chơi bắt đầu lui lại bên kia hành lang.
Đồng thời bọn họ nghe được phía sau mình vang lên tiếng mở cửa "kẽo kẹt" từ cửa phòng cũ.
Tiêu Lam nhân cơ hội quay đầu nhìn lại —— từ trên trần nhà trong phòng bắt đầu rớt xuống một đám “người”, như là trống rỗng từ trên mặt tường rơi xuống vậy, rơi xuống thì bắt đầu hướng về ngoài phòng.
Nói là người tựa hồ có phần không thỏa đáng, những “người” này nhìn qua như là do người thợ học nghề thủ công tay có nghề vô cùng vụn về nặn ra.
Tuy rằng tận lực bắt chước dáng người nhưng ngũ quan bố cục tùy ý, ngẫu nhiên còn thiếu cân thiếu lạng; tứ chi cứng đờ động tác chậm chạp, tứ chi mang theo vài phần cảm giác vặn vẹo bất quy tắc, tư thế đi đường cũng quái dị đến cực điểm.
Bộ dáng tứ chi không phối hợp kia thật ra lại làm Tiêu Lam rất có vài phần cảm giác thân thiết.
Cậu chỉ vào hình người quái dị phía sau mà hỏi Lạc: “Anh xem, có giống tranh anh vẽ không?”
Lạc nhìn hình người hai cái chân cũng không nằm trên một mặt phẳng kia: “……”
Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng tôi hoài nghi tiên sinh ngài đang trào phúng nghệ thuật của tôi.
Phòng mở ra càng ngày càng nhiều, hình người ra tới thoạt nhìn nam nữ già trẻ đều có, tựa hồ mấy thứ này còn đang bắt chước hộ gia đình nguyên bản, phân bố một nhà một hộ, nếu xem nhẹ đi diện mạo nói thật ra lại an bài thật sự rất thích hợp.
Hình người bên trong đi ra giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi, không quan tâm mà công kích về người chơi đứng gần chúng nhất.
Cũng không chú ý sách lược công kích gì, chúng toàn bộ vây quanh lên xé lôi kéo cào, tư thế như các bác gái nghe được siêu thị thanh lý hàng giá đặc biệt bán phá giá vậy.
Chỉ là xằng bậy không theo kịch bản như vậy ngược lại chế tạo cho các người chơi phiền toái không nhỏ.
Rốt cuộc chúng nó tứ chi không phối hợp, cho nên công kích luôn là có thể xuất hiện từ góc độ ngoài dự đoán của mọi người, hơn nữa chiến thuật biển người và phương thức công kích bất chấp, trong lúc nhất thời thế nhưng làm các người chơi chậm rãi phân tán ra trên hành lang.
Trước mắt Tiêu Lam hiện lên nắm tay hình tam giác nghênh diện mà đến, tiếp tục hướng phía trước mà chạy.
Trời biết tay người này làm sao làm được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu như vậy, nếu chơi kéo búa bao chắc chắn là thua đến tuột quần luôn.
Lạc một đường gắt gao đi theo bước chân Tiêu Lam, bởi vì hai lần trải qua chia cách không rõ nguyên do, bây giờ hắn nhìn chằm chằm thật sự rất chặt, không để Tiêu Lam biến mất khỏi tầm mắt hắn.
Bỗng nhiên, hai cánh cửa ngay trước Tiêu Lam đồng thời mở ra.
Bên trong còn đều là phối trí người cả gia đình, hình người đồng thời xuất hiện trên hành lang hai bên, nháy mắt liền chen chúc toàn bộ hành lang đến tràn đầy, chúng nó bước ra cửa phòng, đầu liền thẳng tắp chuyển hướng về phía Tiêu Lam trước.
Đối mặt một đám đầu hình thù kỳ quái, Tiêu Lam quay đầu chạy ngay.
Không nghĩ tới mới vừa xoay người chạy hai bước, sau lưng lại là hai cửa phòng mặt đối mặt mở ra, lấp kín cả đường lui, cục diện này là có thể nói là trước có lang sau có hổ.
Tiêu Lam chà xát tay: “Kíƈɦ ŧɦíƈɦ ghê.”
Nháy mắt tiếp theo, hình người trước sau đều xông về vị trí Tiêu Lam ngay giữa, rất có tư thế trực tiếp dựa vào thể trọng và nhân số đem cậu đè dẹp lép xuống đất.
Thấy tình thế không ổn, Tiêu Lam chạy chậm hai bước nhảy nhảy lên khỏi mặt đất,, sau đó mượn lực một cái trên mặt tường, tiếp theo trực tiếp từ bay ngang đỉnh đầu đám người phía trước, hình người vươn tay muốn bắt lấy cậu, lại chỉ bắt được khoảng không.
Lạc cũng gắt gao đi theo phía sau cậu, thuận tay chụp đứt mấy cái móng heo không có mắt, nhìn qua cực kỳ không lưu tình.
Lần này, nhóm hình người hai bên tức khắc phanh lại không kịp, đụng phải mặt đối mặt.
Thừa dịp bọn chúng còn chưa phục hồi tinh thần lại, Tiêu Lam trực tiếp tiến vào một cánh cửa mở ra trong đó, lại ở bên trong khóa trái lại, nhốt chủ nhà chân chính bên ngoài nhà.
Thao tác này làm mấy thứ ngoài cửa mặt đần hẳn ra, sao tự nhiên còn có người cướp nhà của mình?
Hàng Lâm Thế Giới còn mặc kệ không quản?
——
Nghe trên cửa vang lên tiếng gõ cửa thùng thùng, Tiêu Lam lộ ra một nụ cười vừa lòng.
Lạc: “Tiên sinh, ngài nhìn cứ như ác bá tu hú chiếm tổ người ta.”
Nụ cười của Tiêu Lam không thay đổi: “Cái này gọi là ở nhờ, người nghèo chúng ta sao có thể gọi là tu hú chiếm tổ chứ?”
Cậu quay đầu đánh giá phòng này, trước đó trong những căn phòng này trống rỗng, cảnh tượng người đi nhà trống. Chỉ là hiện tại lại bày đầy gia cụ, thậm chí trên bàn còn có bữa tối, phảng phất như một hộ nhà bình thường vậy.
Ngoại trừ ở bên trong chính là những "người" hình thú kì quái ra.
Ồn ào bên ngoài dần dần đi xa, tựa hồ là từ bỏ Tiêu Lam bên này.
Tiêu Lam đánh giá bữa tối trên bàn.
Nhìn xa còn không cảm thấy gì, nhìn gần mới phát hiện đó thế mà là chế phẩm thủ công vụng về, niết đến cong bảy vặn tám, mang theo loại không kiềm chế và tiêu sái đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của bản thân mình.
“Cong—— cong —— cong ——”
Tiếng chuông cũng không biết từ đâu đến vang lên, vang