Tôi dựa vào bần cùng quét ngang trò chơi sinh tồn
Chương 7: Lần lựa chọn thứ hai (2)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Trương Đông không thoải mái mà bĩu môi, đối với việc mình giả ngầu thất bại tựa hồ hơi tiếc nuối, hắn ta duỗi tay chỉ về phía Lâm Nghiêm: “Lần này mang đến nhiều việc vui nhất chính là anh, đi đi.”
Lâm Nghiêm sửa sửa áo vest bị xả loạn, đỡ mắt kính lên, thần sắc trấn định như thường, gã thẳng thắn sống lưng thong thả ung dung mà đi về khu sản phẩm.
Lưu manh xăm mình ở tại chỗ, giờ phút này thần sắc phức tạp.
Năm người đi theo Lâm Nghiêm hiện tại quay đầu đã chết ba người, nhìn bộ dáng Lâm Nghiêm cũng không có chút nào hối hận hoặc là chột dạ, dù hắn có là kẻ đầu óc không hay dùng cũng rõ ràng, gia hỏa này chính là lấy người khác như vũ khí mà xài.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Tiếp tục tin tưởng Lâm Nghiêm thì hắn không dám, chỉ là muốn tự mình lên hắn cũng không nha.
Phải biết rằng trong năm người bọn họ có bất luận tin tức gì đều giao cho Lâm Nghiêm, sau đó Lâm Nghiêm trực tiếp nói kết luận với bọn họ. Mặc kệ là manh mối hay là quá trình phân tích, Lâm Nghiêm cũng cũng không để lộ ra tẹo nào.
Lưu manh xăm mình lúc trước chỉ cảm thấy Lâm ca đáng tin cậy, hiện tại nhớ tới thật muốn táng cho bản thân ngây thơ vô tri của mình một cái.
Hắn ngồi xổm trên mặt đất, quả thực chính là tiểu bạch giữa trời đông giá rét…. có khả năng là không quá bạch, vậy tiểu hoa đi.
Vì phối hợp tình cảnh này, Lạc vẽ một cái chén bể trước mặt lưu manh xăm mình, kĩ thuật vẽ kia…. người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
Tiêu Lam: “……”
Mi cứ ỷ vào người khác nhìn không thấy dùng sức giỡn đi!
Thấy sắc mặt Tiêu Lam cổ quái, giống như ở cố nén cái gì, Triệu Tiểu Hà lo lắng nói: “Tiêu ca, anh không sao chứ?”
“…… Không sao.” Tiêu Lam đáp, duỗi tay vào túi búng búng phong thư, ý bảo Lạc đừng quậy nữa.
Thấy động tác của cậu, Triệu Tiểu Hà tựa hồ rõ ràng cái gì, cô tri kỷ mà nhỏ giọng nói: “Nếu không, canh lúc Lâm Nghiêm còn chưa trở về, anh đi WC trước đi?”
Tiêu Lam bị hoài nghi thận yếu: “……”
Tui không phải! Tui không có! Đừng nói bừa!
Đúng lúc, Lâm Nghiêm đã trở lại, vừa lúc giảm bớt không khí xấu hổ giờ phút này, ánh mắt Tiêu Lam nhìn gã cũng từ ái hơn vài phần, người này từ trước đến nay cũng chưa thuận mắt như bây giờ.
Nhìn ánh mắt Tiêu Lam, Lâm Nghiêm hơi ngốc ra: tình huống này là sao? Gia hỏa này chuẩn bị gài mình?
Kế tiếp, Lâm Nghiêm không hề nguy hiểm mà vượt qua một cửa này.
Gã chọn một khối xà bông thuốc, hơn nữa nhìn qua thần sắc chắc chắn. Nhìn thần sắc lưu manh xăm mình giờ phút này là có thể đoán được, Lâm Nghiêm chắc là biết tin tức gì đó, nhưng gã độc chiếm, căn bản không hề nói với những người khác.
Manh mối an toàn thì giữ lại chính mình dùng, nguy hiểm và không xác định thì lấy những người khác đi nếm thử, không thể không nói thật là một boy tâm cơ.
Người kế tiếp bị lựa chọn chính là lưu manh xăm mình, vẻ mặt hắn khó chịu mà nhìn Lâm Nghiêm một cái, làm như muốn nói cái gì đó, sau đó sờ sờ đầu mình, cảm giác vẫn là không đủ, cuối cùng một mình rời đi.
Hắn xoay thật lâu trong siêu thị, trải qua không ít kệ để hàng cũng cầm lấy rồi lại buông, chậm chạp không dám hạ quyết định. Lâu đến cô gái hướng dẫn mua hàng đã mở miệng cảnh cáo: “Xin đừng gây tiêu cực trò chơi!”
Rốt cuộc sau lần cảnh cáo thứ hai không lâu, lưu manh xăm mình đã trở lại, trên tay cầm một bao —— qυầи ɭóŧ.
Còn là một set tám cái, cũng đủ để người ta một ngày đổi một cái, tích cóp đủ bảy cái rồi cùng nhau ném vào máy giặt, hơn nữa trên người mình còn có thể thừa được một cái, thật là một thiết kế đầy tri kỷ.
Đây có lẽ chính là nam - điểu ti* - độc thân tâm linh tương thông chăng? Khả năng với người nào đó mà nói, số lượng này cũng đủ xài một hai tháng……
(*điểu ti là tiếng lóng, chỉ những người thua kém mọi mặt: không tiền, không chỗ dựa, sự nghiệp nhợt nhạt, yêu đương thất bại.)
Nhưng cái này cũng không phải thứ Tiêu Lam có thể cảm nhận được, vì cậu căn bản mua không nổi set tám qυầи ɭóŧ, quá xa xỉ! Mỗi ngày giặt không ngon hơn sao?
Lưu manh xăm mình khẩn trương mà đem qυầи ɭóŧ đưa tới quầy thu ngân, Trương Đông đối với cái này lộ ra biểu cảm vừa lòng, lựa chọn này hoàn mỹ mà chọc trúng trái tim lười biếng của hắn ta.
Hắn ta thậm chí tặng kèm lưu manh xăm mình một cái mỉm cười, sắc đẹp kia quá mức cay mắt, suýt chút nữa dọa người ta muốn tè ra quần.
Triệu Tiểu Hà cũng thuận lợi qua cửa.
Rốt cuộc đến phiên Tiêu Lam.
Trương Đông: “Đừng làm tôi thất vọng nha, cậu chính là một người may mắn tôi xem trọng nhất đó ~”
Nhưng biểu cảm kia rõ ràng là, tao đã thay mày thiết kế một cách chết hoàn hảo rồi, chờ mày tới thôi.
Tiêu Lam đi về khu sản phẩm của siêu thị, manh mối về Trương Đông trong đầu đã không ít: Điểu ti trung niên, nghèo túng và lười biếng, làm việc cho có lệ, tự coi mình là trung tâm, rất tự tin vào mê lực của bản thân, cùng với tràn ngập ảo tưởng không thực tế với những người mang giới tính nữ bên người.
Tiêu Lam: “Nếu là…… thứ khi hẳn là được……”
Tuy đại khái Boss sẽ không nghe được cậu nói, nhưng Tiêu Lam vẫn là mơ hồ nói vài từ mấu chốt cho ổn thỏa, vạn nhất hắn ta nổi giận thì làm sao bây giờ.
【 Tiên sinh muốn tìm cái gì? 】
Tiêu Lam thấp giọng nói: “Lạc, có thể giúp ta đối lập một chút giấy trong siêu thị không? Cái loại chất liệu thấp lại một túi lớn, chất lượng thì khỏi."
Đàn ông nát như Trương Đông chắc chắn không ngại giấy nát hay không nát, dù sao có nát cũng nát không bằng bản thân hắn ta.
【 Vâng, tiên sinh 】
Ba giây sau.
【 Đằng trước quẹo trái, hàng thứ nhất kệ thứ sáu, tính bình quân thì hãng này chi phí thấp nhất 】
Thậm chí tri kỷ mà vẽ luôn mũi tên dẫn đường trên mặt đất.
Tiêu Lam không khỏi sửng sốt.
Tốc độ này làm người ta quá sức kinh ngạc, cậu vốn nghĩ hai người cùng nhau tìm chung quy vẫn nhanh hơn một người, lại không ngờ Lạc đột nhiên tung ra đại chiêu. Tựa như tiểu đồng bọn hẹn cùng nhau làm bài tập hè, đột nhiên nói với bạn rằng ‛ê tao làm xong