Chương 73: Bà nội kể chuyện trước khi ngủ (5)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Các người chơi nhìn mấy món trên bàn chậm chạp không có động tĩnh, bọn họ tựa như bị bắt đứng bên vách núi vực sâu, gặp phải lựa chọn giữa sinh và tử. Hơn nữa, lựa chọn này thấy thế nào đều cứ như trái cũng là chết phải cũng là chết.
Trong lúc nhất thời, không khí trong nhà ăn như đọng lại, các người chơi đánh giá lẫn nhau, lại không một ai có động tác.
Thấy các người chơi nửa ngày không có động tĩnh gì, “bà nội” nguy hiểm mà nheo lại mắt nhỏ: “Làm sao vậy? Bọn nhỏ của ta, chẳng lẽ các con đang kén ăn sao? Kén ăn cũng không phải là chuyện bé ngoan nên làm nha.”
Các người chơi chần chờ, tầm mắt đảo quanh giữa bà nội, than cốc, cháo, khó có thể lựa chọn.
“Con thì sao? Bé ngoan.” bà ta quay đầu để sát vào người chơi đang ngồi bên tay phải mình, miệng rộng mở hết cỡ gần như bao phủ trên đỉnh đầu anh ta.
Người chơi kia bị bà ta nhìn chăm chú vào, nhịn không được cả người run lên, theo bản năng mà cầm lấy một khối than cốc do “bà nội” đặc chế, anh ta hít sâu rất nhiều lần cũng không thể thuyết phục chính mình ăn xong thứ này.
Không chỉ như thế, dưới cái nhìn chăm chú của “bà nội”, anh ta còn càng run càng lợi hại, toàn bộ mặt bàn bị liên quan đều đang hơi hơi run rẩy.
Thấy thế, “bà nội” phát ra tiếng hừ không vui.
Âm thanh kia cũng không lớn, lại tựa như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, người chơi kia sợ tới mức trong tay vốn cầm than cốc lung lay sắp đổ trực tiếp lăn thẳng xuống dưới, đập lên trên bàn phát ra tiếng thanh thúy, sau đó trong ánh mắt tuyệt vọng của người chơi, một đường lăn xuống mặt đất.
Phát hiện sự tình không ổn, người chơi bị theo dõi run rẩy lên tiếng: “Bà, bà…. bà nội…… con con con lập tức đi nhặt ——”
Không đợi anh ta nói cho hết lời, miệng rộng của “bà nội” treo trên đỉnh đầu anh ta liền đột ngột trực tiếp cắn xuống một ngụm!
“Răng rắc ——”
Âm thanh xương cốt bị bẻ gãy vào giờ phút này trong nhà ăn yên tỉnh một mảnh lại đặc biệt rõ ràng.
Nháy mắt tiếp theo, thi thể mất đầu từ trên chỗ ngồi ầm ầm ngã xuống, chỗ vỡ ở mặt và cổ có máu tươi phun ra tung toé, dính vào đầy đầu đầy mặt hai người chơi ngồi cạnh anh ta, cũng bắn không ít lên mặt bàn.
Các người chơi nhất thời rất khiếp sợ, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới tử vong thế mà đến đột nhiên như vậy.
Người chơi nữ bị bắn máu vào mặt vội vàng bưng kín miệng, đem tiếng kinh hô của mình nghẹn trở về, cô run rẩy, mở to hai mắt hoảng sợ mà nhìn “bà nội” cách đó không xa.
“Bà nội” đang ở nhấm nuốt cái đầu trong miệng, trên mặt là biểu cảm suиɠ sướиɠ mà thỏa mãn.
Xương cốt cứng rắn trong miệng bị bà ta nhai ra tiếng thanh thúy, lại không cách nào ngăn cản răng nhọn của bà, khóe miệng bà còn tàn lưu máu tươi, như là bôi son môi đến cực kỳ tùy ý.
Cùng với âm thanh nuốt "ực" một tiếng, “bà nội” một lần nữa nở rộ nụ cười tươi, giữa hàm răng còn tàn lưu lại máu và thịt nát, thậm chí còn có cặn gì đó màu trắng như đậu hủ: “Đứa trẻ không nghe lời, bà nội sẽ trừng phạt nó.”
Tầm mắt nguy hiểm của bà ta nhét quét giữa các người chơi, tuy biết bà ta có khả năng thấy không rõ, nhưng người chơi bị nhìn chăm chú vào vẫn nhịn không được khẩn trương lên.
Bọn họ sôi nổi lấy tay duỗi về phía —— cháo.
Ít nhất so với than cốc, cái này nhìn qua tương đối giống như thứ dùng để ăn.
Nhưng mà nháy mắt tiếp theo bọn họ hối hận liền.
Này là cái quễ gì! Tại sao vị không chỉ mềm nát còn dính răng? Bên trong bỏ thêm keo nước sao? Hương vị cũng hoàn toàn không giống đồ ăn gì, có lẽ gặm than cốc còn tương đối ổn hơn.
Phối hợp mùi máu tươi trong không khí và thi thể trên mặt đất, càng làm người ta gần như muốn nhổ ra.
Vào thời điểm bọn họ sôi nổi biến sắc mặt, giọng nói “bà nội” vang lên: “Bé ngoan không thể lãng phí đồ ăn.”
Các người chơi chỉ có thể cứng cổ đem thứ trong miệng nuốt xuống, trong mắt đều là thấu hiểu ra nhân sinh vô thường.
Bên kia, Tiêu Lam và Lạc mang vẻ mặt bình tĩnh mà ăn đến mặt không đổi sắc, mái tóc xoăn của Vương Thái Địch gục xuống, vẻ mặt nhận mệnh đưa cháo vào miệng, phảng phất như đã không còn để ý đến sinh tử.
Các người chơi giờ phút này không hẹn mà cùng mà có một nhận thức chung —— cơm như vậy không thể lại tiếp tục nữa.
Cốc Giang Khắc gian nan mà ăn xong cháo trong chén mình, nói với “bà nội”: “Bà nội…… Ngài nấu ăn vất vả rồi.”
“Bà nội” vẻ mặt từ ái đầy ý cười: “Vì các cháu ta sủng ái nhất, một chút vất vả như vậy có là cái gì đâu.”
Cốc Giang Khắc tiếp tục nói, ý đồ làm bà ta thay đổi chủ ý: “Là thế này ạ, bà nội, chúng con cảm thấy ngày thường chúng con ăn quá dầu mỡ, rau cải chỗ ngài vừa lúc thích hợp với chúng con, sau này chúng con ăn rau cải là được.”
Các người chơi sôi nổi gật đầu, bọn họ thích ăn rau cải, rau cải có ích thân thể khỏe mạnh.
“Các con thật đúng là một đám bé ngoan tri kỷ.” “Bà nội” cười nói với hắn, “Nhưng sao bà nội có thể không vì các con tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn chứ, không bằng —— cơm chiều con tới làm cùng bà nội đi.”
Sắc mặt Cốc Giang Khắc cứng đờ, trăm triệu không nghĩ tới sẽ biến chuyển như vậy, dưới “bà nội” nhìn chăm chú, hắn chỉ có thể gật gật đầu: “Được…… được ạ, bà nội.”
——
Sau khi ăn xong, là thời gian các người chơi tự do hoạt động.
Tiêu Lam, Lạc, Vương Thái Địch ba người đi cùng một chỗ, Lạc và Vương Thái Địch nói tình huống trước đó bọn họ có tìm tòi mấy phòng vào buổi sáng, nhưng đều không hề phát hiện chìa khóa.
Tiêu Lam nói việc cậu phát hiện thính lực của “bà nội” vô cùng nhạy bén, hơn nữa bổ sung thêm: “Trước đó anh giúp bà ta nấu cơm, nhân cơ hội lục soát trên người bà ta một chút, cũng không tìm được tung tích chìa khóa.”
Ánh mắt Vương Thái Địch cổ quái: “Anh nhìn giống như là một tên móc túi thuần thục vậy á……”
“Là bần cùng khiến cậu phải làm thêm việc gì không thể cho ai biết được sao?” Lạc cũng nói, vì bảo trì khiêm tốn, Lạc ở trước mặt người chơi khác sẽ tận lực tránh xưng hô Tiêu Lam là tiên sinh, cũng không cần tôn xưng.
Tiêu Lam xua xua tay, vẻ mặt chuyện cũ không cần nhắc lại: “Không có gì, biết người biết ta mà thôi.”
Nhớ năm đó cậu chính là người mà toàn bộ bọn móc túi trên phố đều đi vòng qua, dám trộm của cậu có khả năng ngược lại bị cậu đào rỗng tất cả đồ đạc trên người, muốn tìm cậu phiền toái lại đánh không lại, địa vị trong giới móc túi không khác gì ôn thần. Khi Tiêu Lam dọn khỏi khu đó, đám lưu manh ăn trộm đều nhịn không được đi ra ngoài ăn nhiều thêm một chầu tỏ vẻ chúc mừng.
Cũng không biết Vương Thái Địch não bổ tiết mục bá vương đường phố rửa tay chậu vàng* gì, ánh mắt cậu nhóc nhìn Tiêu Lam cũng mang theo một chút kính sợ với người ngoài xã hội.
(*từ