Chương 87: Trạm tàu điện ngầm số 13 (6)
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Nhóm tròng mắt sau lưng còn đang gắt gao đi theo, đồng thời phát ra cái loại âm thanh dính nhớp làm da đầu người ta tê dại, tuy chúng nhìn qua thể tích khổng lồ, nhưng động tác lại nhanh nhạy ngoài ý muốn.
Về phương diện khác, hoàn cảnh tối tăm tạo ra không ít hạn chế đối với thị lực người chơi, hơn nữa tạp vật dưới đất cũng gia tăng không ít chướng ngại cho bọn họ, làm tốc độ hành động của bọn họ chậm không ít.
Thậm chí có một lần bọn họ suýt chút nữa quẹo vào tử lộ, may là nhờ Lạc cảnh báo mới có thể kịp thời tránh đi.
Vài lần ba người suýt chút nữa đã cắt đuôi được nhóm tròng mắt sau lưng, cuối cùng đều lại bị chúng đuổi theo kịp.
“Hộc…… Hộc…… Sao vẫn còn chứ……” Sau thời gian dài đua chướng ngại tốc độ cao, Đệ Nhất Phú Quý bắt đầu thở dốc. Tuy lực bạo phát trong chiến đấu của cô rất mạnh, nhưng sức chịu đựng cũng không cường hãn như hai người Tiêu Lam, lúc này đã có chút cố hết sức.
Hai chân cô bắt đầu càng ngày càng nặng nề, nện bước cũng chậm rãi hoãn xuống, mắt thấy còn tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa cô sẽ tụt lại phía sau.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua nhóm tròng mắt sau lưng đã cách mình càng ngày càng gần, cô cũng sắp thấy rõ tơ máu trên tròng mắt. Rõ ràng cũng chỉ là tròng mắt mà thôi, Đệ Nhất Phú Quý lại từ trong mắt chúng nhìn ra tham lam và không có ý tốt.
Đệ Nhất Phú Quý bị ghê tởm quá sức: “A…… em đẹp như vậy, em không thể chết được!!!!”
Cô hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực sử dụng hai chân của mình, ra sức mà chạy về phía trước, tiếp tục cắn răng kiên trì đuổi kịp tốc độ Tiêu Lam.
Lúc này, phía trước xuất hiện lối rẽ.
Bên trái cái kia hẳn là lối đi chủ yếu, nhìn qua càng thêm rộng lớn, bên phải thì hẹp hơn một chút.
Tiêu Lam tự nhiên cũng chú ý tới trạng thái của Đệ Nhất Phú Quý trượt xuống, cậu nhanh chóng quyết định: “Phú Quý, chờ lát nữa em đi con đường bên phải kia, bên kia có thể sẽ ít hơn một chút, đến lúc đó em tìm một cơ hội tự mình chạy thoát!”
Đệ Nhất Phú Quý đối lập hai bên khác nhau, tức khắc rõ ràng Tiêu Lam đây là tính toán tự mình lôi đi đại bộ đội bên kia, giọng điệu cô mang theo cảm động mà nói: “Huhuhu, Tiểu Hà nói không sai, Tiêu ca thật là một người tốt vừa lợi hại vừa thiện lương còn lớn lên đẹp nữa….”
“Em chân thật mà rơi lệ! Chờ lần này ra khỏi trò chơi em sẽ nói cho Tiểu Hà, sau đó bọn em cùng nhau đem sự tích này truyền lưu xuống, nhất định phải làm anh lưu danh muôn đời, vang danh sử xanh, để tiếng xấu muôn đời…… Không, ngàn vạn năm!!”
Tiêu Lam hắc tuyến: “…… Cảm ơn, thật sự không cần.”
Cậu cũng không muốn biến thành thứ có thể so sánh với phân hóa thạch khủng long đâu.
Phú Quý à, sau này vẫn nên đọc sách nhiều vào em ơi.
Trong giây lát, lối rẽ cũng đã tới rồi.
“Chạy!” Tiêu Lam nói xong liền trực tiếp chạy vào lối đi bên trái.
Đại đa số quái vật tròng mắt cũng đồng thời hướng tới bên trái mà đi, nháy mắt tròng mắt dày đặc như hồng thủy dũng mãnh tràn vào lối đi, che đậy lại hết thảy sau lưng, thoạt nhìn còn nhiều hơn cả dự đoán.
Xa xa còn có thể nghe được tiếng la của Đệ Nhất Phú Quý:
“Hú hù hu! Tiêu ca quá đáng giá để làm fan, em có thể cho đánh call cho Tiêu ca cả đời!!!”
“Chúc hai anh trăm năm hạnh phúc!!”
Tiêu Lam: “……”
Phú Quý à, từ trăm năm hạnh phúc này không phải tùy tiện dùng lung tung được đâu.
Cậu quay đầu nương theo ánh đèn pin thấy được ý cười nơi khóe miệng Lạc, hiển nhiên Lạc cũng cảm thấy như vậy rất thú vị.
Giọng điệu Lạc mang theo ý cười: “Tiên sinh vốn dĩ chính là một người tốt cực kỳ.”
Trên thực tế hắn càng thích câu “trăm năm hạnh phúc” kia hơn, nể mặt câu nói này, thôi thì tha thứ cho cô nhóc lông xanh vẫn luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chủ nhân nhà mình vậy.
Tiêu Lam tức khắc cảm thấy nội tâm vô lực một trận, bạn học Triệu Tiểu Hà rốt cuộc đã miêu tả cái gì với Đệ Nhất Phú Quý, sao dạng này cứ như tổ chức tà giáo vậy?
Nhóm tròng mắt sau lưng vẫn đuổi không bỏ, rất có tư thế fan cuồng nhìn thấy idol nhà mình.
Hai người nện bước nhanh hơn, phóng nhanh về phía trước.
Bọn họ cứ mãi chạy tiếp như vậy thì không ổn, Tiêu Lam bắt đầu vừa chạy vừa tìm kiếm xung quanh thứ có thể ngăn cản mớ tròng mắt này.
Đơn giản, nơi này và khu vực tương đối trống trải trước đó bất đồng, xung quanh có không ít đồ vật.
Tiêu Lam theo ánh đèn pin nhìn lại từng thứ một, thùng rác không được, quá nhỏ; bình chữa cháy không được, cái này càng nhỏ hơn; ghế dựa không được, quá nhiều khe hở; biển quảng cáo vẫn không được, quá nhẹ……
Thẳng đến một cái ngăn tủ màu đỏ xuất hiện ở một bên lối đi, còn muốn cao hơn một người đàn ông thành niên, to rộng mười phần, bằng kim loại, bên trong nhét đến tràn đầy, bên trên viết chữ “Vật tư phòng chống lũ lụt”.
Đây là một cái quầy đựng vật tư thiết bị phòng chống lũ lụt khẩn cấp! Còn là cỡ siêu lớn.
Ánh mắt Tiêu Lam sáng lên, chính là nó!
“Lạc! Giúp tôi một phen.” Tiêu Lam kêu gọi Lạc, nhanh chóng chạy về ngăn tủ kia.
Trong ngăn tủ đặt không ít bao cát chuyên dụng phòng chống lũ, hơn nữa thêm đủ loại thiết bị, tất nhiên là cực kỳ nặng. Nhưng dưới sự hợp lực của hai người, nó bị dọn lên giống như một cái thùng giấy phổ phổ thông thông, sau đó được đặt ngang trên lối đi.
Độ rộng của nó còn rộng rãi hơn lối đi một đoạn, ngăn cản ngang toàn bộ lối đi, chỉ còn lại một không gian nhỏ ở phía trên.
“Ầm ầm ầm——”
Quái vật do tròng mắt tạo thành va chạm vào tủ phòng chống lũ, phát ra tiếng vang nặng nề.
Nhưng mà tủ chống lũ chỉ hơi hơi lắc lư vài cái, vẫn cứ cản con đường đến kín mít mười phần, số lượng tròng mắt khổng lồ không tìm được khe hở từ bên dưới chen qua, chúng nó chồng chất lên, bắt đầu hướng tới khe hở duy nhất phía trên.
Đã có tủ chống lũ, sao lại không thể có thứ khác cùng bộ?
Tiêu Lam tiếp nhận bản chắn phòng lũ dính đầy tro bụi mà Lạc tìm được ở gần đó, lấp đầy khe hở bên trên, tuy rằng không thể lấp kín hoàn toàn kín kẽ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, bọn tròng mắt muốn sang đây mà nói thì không được.
Không ngừng có tròng mắt ý đồ va chạm tủ phòng lũ, làm ngăn tủ phát ra âm thanh rầm rầm.
Tiêu Lam và Lạc dứt khoát liền đem tất cả đồ vật có thể tìm được gần đó như ghế dựa, thùng rác, bình chữa cháy, biển quảng cáo… đều chồng chất sau ngăn tủ, chống đỡ lưng cho tủ phòng lũ.
Nhóm tròng mắt không ngừng va chạm, lại khó có thể lay động hàng rào do một đống tạp vật tạo thành này.
Chỉ có mấy con mắt linh tinh từ khe hở trên đỉnh chóp chui ra, rơi xuống mặt đất, có vẻ đáng thương vô cùng.
Thấy thế, hai người nhanh chóng rời khỏi lối đi này.
——
Sau khi rời xa lối đi, phía trước lại khôi phục an tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên xuất hiện tiếng nước vọng lại tí tách trong không gian, trống rỗng mà lại đơn điệu.
Một mảnh đen nhánh, chỉ