Âm thanh của cảnh sát Tinh tế càng ngày càng gần.
Tên cướp phía trước đã mở được cửa cuốn ra, lão nhị, lão tam nhanh chóng bò dậy, lao về phía cửa.
Ở bên ngoài có một chiếc xe Huyền phù đã chờ sẵn để tiếp ứng.
“Lão đại, nhanh lên.
” Bọn cướp nóng nảy.
“Không được, lão tam đã bị bại lộ, người chứng kiến quá nhiều, trước hết cần diệt khẩu”.
Tên cướp cầm đầu thập phần bình tĩnh, từ trong ba lô móc ra một quả bom đen nhánh.
“Lão đại, bên trong đó còn có người của chúng ta!” Lão tam rống to.
“Không rảnh để lo, ta sẽ đem tiền để lại cho người nhà của bọn họ!”, Nói xong lời này, hắn liền ném quả bom màu đen vào trong ngân hàng.
“Đi!” Năm tên cướp không thèm nhìn lại phía sau một cái, xoay người liền nhảy lên xe huyền phù, biến mất ở trong tầm mắt của nhóm cảnh sát tinh tế đến trễ.
Đó là phát minh mới nhất được nghiên cứu gần đây, bom đám mây.
Mặc dù sức công phá của nó kém hơn nhiều so với bom xuyên giáp, nhưng để tiêu diệt một số lượng nhỏ con tin như vậy thì cũng không có vấn đề gì.
“Bùm!”Người trong ngân hàng nhìn chằm chằm vào quả bom mây ở phía trên, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh tượng da tróc thịt bong, không nghĩ tới xung động của quả bom mây cư nhiên lại bị ba con rô bốt to lớn kia chặn được.
Mọi người đều được bao bọc trong một vòng tròn vô hình, cho đến khi đám robot bị nổ tung thành những mảnh linh kiện nhỏ vụn.
Mà bọn họ, ngoài những vết thương ở bên ngoài da, thì hầu như không có thương vong.
Những người sống sót sau tai nạn mừng như điên, ôm nhau khóc thảm thiết …“Phốc …” Vân Mạt phun ra một ngụm máu lớn, cảm giác được một ít ánh vàng công đức rơi vào trên người mình, nhưng mà Nguyên Thần vừa mới khôi phục được một chút, đã nhanh chóng có xu hướng nứt vỡ ra một lần nữa.
“Mẹ nó, mệt quá!” Vân Mạt nói thầm một câu, nghiêng đầu một cái, ngất đi.
Tần Mộc quên cả khiếp sợ, luống cuống tay chân đưa nàng trở lại bệnh viện đệ tam một lần nữa.
Chờ đến khi Vân Mạt tỉnh lại, liền tiếp nhận điều tra theo thủ tục của cảnh sát.
Cảnh sát cũng không hỏi quá nhiều, chủ yếu là về mấy vấn đề linh tinh như tướng mạo của bọn cướp, hỏi xong sau đó liền rời đi.
Tuy nhiên, có một nữ cảnh sát tên là Khương Lôi, dường như rất quan tâm đến Tần Mộc.
“Bác sĩ Tần, trường Đại học Y khoa Liên bang mà anh tốt nghiệp nằm ngay cạnh trường chúng tôi nha.
” Sau khi cất thiết bị ghi âm đi, Khương Lôi bước tới cửa nói.
“Đúng vậy!” Tần Mộc trả lời có chút câu nệ, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, hắn bất giác căng thẳng.
“Gia đình anh có mấy người?”