Chương 133: Sinh nhật
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi Tiêu Lam trở về ngủ.
Lạc một thân một mình ngồi giữa phòng khách trống trải yên tĩnh.
Ngoài cửa sổ là một loạt những ngọn đèn lộng lẫy, nhìn qua có vài phần cảnh đêm thành thị ngoài thế giới hiện thực, nhưng ai cũng rõ ràng, hết thảy bất quá là biểu tượng giả dối mà thôi.
Bên dưới che giấu là một đám người chơi đang giãy giụa giữa sinh tử.
Tầm mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang ngắm nhìn bóng đêm.
Nhìn kỹ mới có thể phát hiện ánh mắt hắn cũng không rơi xuống bất luận chỗ nào, chỉ là đình trú giữa một mảnh hư không mà thôi.
Trong yên tĩnh, Lạc chậm rãi hồi ức về hai lần đầu gặp được Tiêu Lam.
Lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng hắn tiêu trừ ký ức của Tiêu Lam, rồi lại đem giấu chúng nó vào phó bản học viện Coriff.
Ngay cả chính mảnh nhỏ rơi rụng của hắn cũng theo bản năng bảo vệ những ký ức này.
Có lẽ, trong lòng hắn kỳ thật từng bí ẩn chờ mong thiếu niên mới chỉ gặp mặt một lần kia sẽ không quên chính mình chăng?
Sau lại lần đó gặp mặt, tuy đã quên mất rất nhiều, nhưng lại còn nhớ rõ tên của mình, cũng theo bản năng mà tỏ ra thê thảm với người nhìn thấy mình kia, thông thuận đến làm chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hiện tại nhớ tới, thật sự là phi thường thú vị.
Lạc lại nghĩ đến, mình trong trí nhớ đã từng nhắc đến từ “Người làm vườn”.
Khi đó hắn hẳn là cũng không phải một người chơi, cũng không giống như NPC tầm thường.
Cái gọi là người làm vườn, chính là người bồi thường, tu bổ, hộ lý chothực vật.
Hắn đang bồi dưỡng chính là cái gì? Các người chơi sao?
Tại sao hắn lại muốn làm như vậy? Lại mang mục đích gì?
Ngoại trừ hồi ức có quan hệ với Tiêu Lam ra, hắn còn tìm về trong trí nhớ một đoạn đối thoại mơ hồ.
Đó là trong một khoảng không gian hắc ám và hư vô.
Lạc thân trong bóng đêm, phía trước cách hắn không xa là một luồng sáng trắng thấy không rõ.
Ánh sáng kia sáng ngời lại chói mắt, tựa như có thể xuyên thấu hết thảy sương mù.
Lạc nghe thấy được giọng nói của mình, trong một mảnh bóng đen càng thâm trầm hơn hắc ám truyền đến: “Ngươi cảm thấy trong bọn họ có bao nhiêu người thật ra cũng không muốn sức mạnh?”
Ánh sáng trắng lên tiếng lạnh nhạt mà máy móc: “Không có.
”
Bóng đen: “Hửm, vì sao?”
Ánh sáng trắng: “Không có sinh mệnh nào có thể kháng cự sức mạnh, đây là bản năng của bọn họ.
”
Bóng đen: “Không đi hỏi ý kiến của bọn họ một câu à?”
Ánh sáng trắng: “Bị lựa chọn cũng đã là may mắn của bọn họ, chúng ta không cần phải cho bọn họ quyền lựa chọn dư thừa.
”
Bóng đen: “Thế Giới Hàng Lâm tồn tại là làm cho bọn họ trở nên mạnh hơn, mà không phải chết vào tiêu hao vô vị và gϊếŧ chóc.
”
Ánh sáng trắng ngữ khí không hề gợn sóng: “Áp lực sinh tồn chính là động lực mạnh hơn tốt nhất.
”
Bóng đen: “Ta không phản đối điểm này, nhưng ta cảm thấy có thể tiến hành phân loại với áp lực như vậy, dẫn đường bọn họ càng nhanh chóng tìm được con đường thích hợp của mình.
”
Ánh sáng trắng trầm mặc trong một chớp mắt.
Một lát sau, ngữ khí cứng nhắc của nó lại lần nữa vang lên: “Gần đây lại xem sách gì kỳ quái rồi hả? Ngươi luôn tràn ngập hứng thú với những tin tức dư thừa đó, quan điểm của bọn họ đang ảnh hưởng ngươi.
”
“Ha ha……” Lạc nghe được giọng mình nở nụ cười, “Chúng ta cũng đều không phải là tồn tại hoàn mỹ, nhìn xem nhiều quan điểm khác hơn cũng rất thú vị, không phải sao?
Ta cảm thấy Thế Giới Hàng Lâm cần có một chút thay đổi, coi như nếm thử là được.
Chẳng hạn như có thể tiến hành phân chia cấp bậc khó khăn trò chơi, người có thực lực khác nhau tiến vào màn chơi khác nhau, như vậy có thể tránh cho người chơi có thiên phú chết quá sớm ngoài ý muốn.
Tiếp theo, các người chơi hoàn thành một màn chơi xong cũng có thể thiết trí cho bọn họ càng nhiều thời gian nghỉ ngơi, nếu tinh thần loài người vẫn luôn căng chặt thì sẽ sinh ra vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng.
”
……
“Thế nào? Thử một chút không?” Giọng nói bóng đen kết thúc tự thuật kế hoạch của nó.
Nó dùng ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, từ mặt chữ nói "thử xẽm, lại một chút không hề có ý lui bước.
Giống như là ——
Nó kỳ thật cũng không quá nghiêm túc mà cố vấn ý kiến của đối phương.
Ánh sáng trắng: “……”
Ánh sáng trắng lại một lần lâm vào trầm mặc.
Sáng và tối cứ như vậy, không tiếng động mà giằng co, một khoảng không gian này phảng phất yên lặng đến tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, giọng nói không hề phập phồng mới vang lên: “Đừnh làm đến quá phận, bao dung nhẫn nại của ta là có hạn độ.
”
Trong giọng nói bóng đen mang theo ý cười: “Ta biết.
”
Sau đó, sáng và tối bắt đầu chậm rãi tách ra, đi về hai hướng bất đồng.
Bóng đen nhàn nhạt mà bổ sung một câu: “Đúng rồi, ta có tên rồi, nhớ rõ sau này kêu ta — Lạc.
”
Trong giọng nói ánh sáng trắng nghe không ra cảm xúc: “Tên…… thứ dư thừa.
”
Bóng đen cũng không phản bác lời ánh sáng trắng nói.
Rốt cuộc tên này xác thật không bao nhiêu tác dụng, ngoại trừ gia hỏa màu trắng cách đó không xa, trên thế giới này cũng không có tồn tại gì cần biết tên của nó.
Mà ánh sáng trắng hiển nhiên không có hứng thú xưng hô tên nó.
Trong mắt nó, những thứ này đều là dư thừa.
Tên, đối với bóng đen mà nói càng xác thật như vật phẩm trang trí có hoa không quả.
Nhưng có đôi khi những thứ không thực tế này lại có thể làm người ta cảm thấy vui vẻ, không phải sao?
Đặc biệt là một thứ hàng xa xỉ, chuyên chúc với chính mình.
Hồi ức dừng ở đây.
Lạc bàng quan cuộc nói chuyện này nhớ lại khoảng không gian hư vô xuất hiện trong hồi ức kia.
Nơi đó thật sự quá giống với một khoảng bóng đen vô tận mà phong thư liên tiếp trong trí nhớ hắn, hư vô, trống trải, phảng phất như thời gian cũng sẽ chẳng lưu động.
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Trong trí nhớ hắn, hắn ở trong bóng đêm một thời gian rất dài, dài đến đều sắp quên mất bản thân mình tồn tại.
Chỉ là, nếu ở trong không gian như vậy, liệu có thể là thời gian hắn bị phong ấn thật ra cũng không dài như trong tưởng tượng không?
Càng ngày càng nhiều nghi hoặc xuất hiện, khóe miệng Lạc lại câu lên.
Trong căn phòng yên tĩnh, con ngươi màu vàng nhạt của hắn lập loè, có vẻ càng bắt mắt hơn cả bóng đêm phía sau.
Hắn đối với thân phận vốn dĩ của mình, cùng với việc lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể biến thành như bây giờ, càng ngày càng có hứng thú.
——
Những ngày sau đó, Tiêu Lam vẫn luôn đều ngâm mình trong Thế Giới Hàng Lâm tiến hành huấn luyện.
Dù sao đột nhiên tăng nhiều giá trị bần cùng như vậy, cậu cần phí thời gian để thích ứng với thể chất đột ngột bạo tăng của mình.
Đồng thời, vì ứng màn chơi cao cấp sau này, chiến lực là tồn tại ắt không thể thiếu.
Mỗi một người chơi cao cấp Tiêu Lam từng gặp qua, bất luận là Vương Kha, Kỳ Ninh hay là Thành Văn Nhất, tuy rằng kỹ năng của bọn họ đều có các hướng trọng điểm, nhưng bất luận là ai trong số bọn họ, sức chiến đấu đều tuyệt đối không tầm thường.
Ở Thế Giới Hàng Lâm, bảo trì sức chiến đấu của mình mới là bảo đảm hữu lực nhất với việc sinh tồn.
Vì thế, Tiêu Lam cho tăng thêm cho mình không ít huấn luyện đối chiến và luyện tập kỹ năng linh tinh.
Những huấn luyện này ở sân huấn luyện loại nhỏ trong nhà khó có thể tiến hành, cho nên gần đây cậu thường xuyên ngâm mình cả ngày ở sân huấn luyện của nơi dừng chân người chơi.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Lam thường xuyên là sáng sớm ra cửa, ăn cơm thì tùy tiện giải quyết ở nhà ăn người chơi, mãi cho đến đêm khuya mới sức cùng lực kiệt trở lại căn hộ, sau đó ngã đầu liền ngủ mất.
Bởi vậy, cậu cơ hồ không có thời gian cùng Lạc ngâm mình cùng nhau gì, ngay cả Lạc dùng ra mèo đen bán manh đại pháp cũng không thể giữ lại sự chú ý của cậu.
Cứ như vậy, vào thời điểm Tiêu Lam không hề phát giác, trong ánh mắt Lạc dần dần mang lên hơi thở nguy hiểm.
Nhưng hắn rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội thích hợp.
Rốt cuộc, cơ hội đến.
Một ngày nào đó, Tiêu Lam kết thúc cao cường độ huấn luyện xong trở lại căn hộ.
Vừa mở cửa, Tiêu Lam bỗng thấy được Lạc ngồi trên sô pha đọc sách.
Hắn tựa hồ rất thích đọc, bất luận thời điểm nào đều có thể nhìn thấy thân ảnh hắn đọc sách, trong không khí có hương khí hồng trà, là hương vị mà Tiêu Lam quen thuộc nhất kia.
Hôm nay Lạc nhìn qua có chút không giống bình thường, cứ như là đang đặc biệt đợi người.
Nhìn thấy Tiêu Lam vào cửa, Lạc ngẩng đầu mỉm cười lên: “Hoan nghênh đã về, tiên sinh.
”
Tiêu Lam đi sang hướng hắn: “Anh đang đợi tôi à?”
Lạc khép sách lại: “Tiên sinh, lập tức sắp đến sinh nhật cậu rồi, có sắp xếp gì không?”
Tiêu Lam lúc này mới nhớ tới, hình như sinh nhật mình xác thật chính là mấy ngày nay, gần đây quá bận rộn huấn luyện, cậu cũng sắp quên mất chuyện sinh nhật rồi.
Tiêu Lam nghĩ nghĩ: “Tôi thật ra không có sắp xếp gì đặc biệt, nhưng mà nếu sinh nhật thì vẫn nên trở về thăm mẹ đi.
Trước kia đều là cùng mẹ trải qua, mộ mẹ cũng có một thời gian không quét dọn rồi, chắc mẹ cũng nhớ tôi.
”
Lạc: “Không bằng giao cho tôi sắp xếp đi, coi như là ngẫu nhiên nghỉ ngơi, thế nào?”
Tiêu Lam gật đầu đồng ý: “Vậy phiền toái anh.
”
——
Hôm sinh nhật Tiêu Lam, hai người từ rất sớm đã về thế giới hiện thực.
Lạc