Chương 143
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Một giấc này ngủ đến thật sự an ổn, tuy rằng ở trong trò chơi tràn ngập nguy cơ, nhưng bởi vì bên cạnh có bóng dáng của Lạc trấn thủ, Tiêu Lam thật ra lại có thể thả lỏng nghỉ ngơi càng tốt hơn nữa.
Mỗi một lần tiến vào trò chơi, ban đêm cơ bản đều là Lạc đến thay cậu gác đêm, Tiêu Lam đã rất với quen với sự tồn tại của đối phương.
Không biết đã ngủ bao lâu, trong ngủ say, Tiêu Lam cảm giác được có người đang lay động người mình.
Cậu hé mắt ra nhìn, hóa ra là bóng đen Lạc.
Bóng đen nhìn qua rất loãng, tựa hồ là đã đến giờ sắp phải tản ra, đành phải trước tiên đánh thức Tiêu Lam đang ngủ say.
Thấy đánh thức Tiêu Lam dậy rồi, bóng đen liền biến mất trước mắt cậu.
Tiêu Lam nhìn về phía cổ tay của mình, lắc tay màu đen trước kia an tĩnh nằm yên đó giờ đã không thấy đâu, cũng không vì bóng đen biến mất mà trở về.
Thoạt nhìn cái bóng này là dùng một lần, cũng không biết liệu có ảnh hưởng gì đối với Lạc hay không.
Nhưng cậu cũng rõ ràng, nếu cậu hỏi Lạc thì đối phương khẳng định sẽ trả lời “Không sao cả”.
Tiêu Lam nhẹ nhàng mà thở dài.
Mắt cậu mang theo vài phần buồn ngủ đánh giá xung quanh.
Lúc này sắc trời mới vừa hửng sáng, còn mang theo một chút lạnh lẽo ban đêm, trong phòng nhìn qua hết thảy bình thường, cũng như lúc cậu mới đi ngủ.
Nhờ phúc của bần cùng, thể chất của Tiêu Lam vốn đã rất tốt.
Sau khi Lạc hút đi chất độc trong cơ thể cậu, Tiêu Lam chẳng qua là ngủ một giấc, hiện tại cũng đã cảm giác cả người đều tinh thần no đủ.
Mỏi mệt cùng đau xót do chiến đấu đều đã biến mất, cậu lại là một tên đỗ nghèo khỉ hai bàn tay trắng.
Đáng tiếc, lão sư Ô Nha không cho người ta phá hủy nhà ổng……
Trước đó Tiêu Lam và gã mập kia đại chiến một trận, gậy và chùy đều không lưu tình tẹo nào tiếp đón vách tường và sàn nhà, nhưng cũng không cạo ra được một tí ti gì cả.
Có thể nói là kỳ tích trong các công trình của lịch sử loài người.
Xem ra lần này muốn thông qua phá bỏ và di dời để tăng lên giá trị bần cùng, trên cơ bản chẳng khác nào đang nằm mơ.
Bần cùng thật không dễ, Tiêu Lam thở dài.
Tiêu Lam đứng dậy đơn giản điều chỉnh bản thân một chút, rồi mở cửa ra.
Lại không nghĩ rằng trong nháy mắt mở cửa lại gặp được Lạc.
Lạc đang đứng trước cửa, tựa hồ vừa rồi cũng đang muốn mở cửa, dưới sự trùng hợp, hai người cứ như vậy mặt đối mặt mà đứng nhìn nhau.
Tiêu Lam: “Lạc? Thế nhưng có thể ở chỗ này gặp được anh, không gian lại cắt sao?”
Lạc lộ ra mỉm cười: “Đúng vậy, không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp mặt, xem ra vận khí của tôi không tồi.
”
Hắn lại nói tiếp: “Nhìn thấy cậu bình an thật sự là quá tốt.
”
Ngoài ý muốn gặp lại, hai người vì thế trực tiếp cùng nhau đi tới.
Trên hành lang nhìn qua không giống một ngày trước.
Ngày hôm qua, hành lang thoạt nhìn giống như nhà ở bình thường, ngoại trừ không có người ở ra thì cũng không có chỗ nào quỷ dị cả.
Nhưng hôm nay, trong không khí hành lang tràn ngập một luồng sương đen, làm phạm vi tầm mắt ngắn lại không ít.
Không chỉ hư thế, trong sương đen còn ẩn ẩn có một vài âm thanh truyền ra, như nỉ non lại như tiếng khóc lóc kể lể khàn khàn, nhưng đều mơ mơ hồ hồ làm người nghe không rõ ràng cho lắm.
Hai người đi một hồi trong hành lang, Tiêu Lam đột nhiên dừng bước chân.
“Làm sao vậy?” Lạc hỏi.
Tiêu Lam nhíu mày nhìn về phía trước: “Hành lang này cũng không khỏi quá dài, toàn bộ Minh Nguyệt Quán cũng không đủ hành lang dài như vậy.
”
Lạc nghĩ nghĩ: “Lại đi về phía trước thêm một chút đi, có lẽ phía trước sẽ có biến hóa gì đó.
”
Tiêu Lam nhìn hắn một cái, nhàn nhạt mà đáp: “Ừm.
”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, sương đen bốn phía trở nên càng ngày càng dày đặc, gần chỉ có thể nhìn đến khoảng cách trước mắt hai ba mét.
Lúc này, phía trước cách đó không xa truyền đến một chút ánh sáng, chút ánh sáng nhỏ nhoi này quay cuồng trong sương đen, trong lúc nhất thời thấy không rõ đến tột cùng là cái gì.
Tiêu Lam đứng yên tại chỗ đánh giá phía trước, không có mở miệng.
Lúc này Lạc đến gần Tiêu Lam.
Hắn nhẹ giọng nói: “Phía trước là cái gì? Chúng ta có cần đi xem không?”
Tiêu Lam không đáp lại.
Cậu chỉ bất động thanh sắc mà đánh giá một chút người bên cạnh mình.
Lạc vẫn cứ duy trì nụ cười mỉm ưu nhã khéo léo, tựa như đang dò hỏi không phải nguy hiểm không rõ phía trước, mà là tiên sinh, buổi trà chiều muốn dùng với điểm tâm gì vậy.
Người này không thích hợp.
Tiêu Lam từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn đã cảm thấy không khỏe.
Lạc là biết cậu ở phòng trước đó kia, thông qua cái bóng đại khái cũng có thể biết cậu đã thức dậy.
Dưới đại đa số tình huống, khi Tiêu Lam ở trong phòng, trước khi Lạc tiến vào sẽ gõ cửa trước theo thói quen.
Ngoại trừ thời điểm biến thành mèo chơi xấu chuồn êm vào phòng.
Nhưng mà “Lạc” này lại không.
Tiêu Lam chú ý tới trong nháy mắt cậu mở cửa, tay hắn là đặt lên tay nắm cửa thuyết minh hắn căn bản là không có ý định gõ cửa, mà là chuẩn bị trực tiếp tiến vào.
Sau đó hắn lại nói “Không nghĩ tới có thể gặp mặt ở đây”, bộ dáng có vẻ như rất ngoài ý muốn.
Chỉ là Lạc hẳn là biết cậu ở nơi đó rồi, ngoài ý muốn này từ đâu ra?
Huống chi ở trên người hắn, Tiêu Lam không có loại cảm giác quen thuộc đó.
Đó là khí chất chỉ chuyên thuộc về Lạc, tuy rằng người này hoặc là thứ gì này bắt chước bề ngoài của Lạc, nhưng chỉ là chỉ được bề ngoài mà thôi.
Có điều dưới tình huống ngay lúc đó, nếu đối phương đã tìm tới cậu, Tiêu Lam cũng liền thuận thế phối hợp, xem hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.
Còn cái giọng điệu dẫn dắt lúc này.
Lạc vào lúc đối mặt nguy hiểm trước nay đều hy vọng có thể đứng phía trước Tiêu Lam, tuy rằng thường xuyên bị Tiêu Lam cự tuyệt……
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đề nghị bảo Tiêu Lam đi về hướng có nguy hiểm không rõ.
Phương diện chạy sang chỗ nào này, thường người ra quyết định đều là bản thân Tiêu Lam, Lạc cũng không quấy nhiễu phán đoán của cậu.
“Lạc” này tựa hồ rất muốn khiến Tiêu Lam đi về hướng có ánh sáng phía trước.
Rất hiển nhiên, phía trước bất luận có thứ gì, đó chính là mục tiêu của hắn ta.
Tiêu Lam hơi xoay người, nương thân thể che đậy mà lén lút lấy 《 Minh Nguyệt Quán 》 nhìn thoáng qua.
Đồ án ngoài bìa sáng lên bốn ô.
Nhưng đây gần như không có khả năng.
Bởi vì vào ngày hôm qua, Tiêu Lam tự tay gϊếŧ chết gã mập muốn ăn óc cậu, cũng xác nhận đối phương tử vong.
Dù đêm nay thượng đều không có bất luận kẻ nào chết đi, ô vuông ngoài bìa cũng nên là 5 mới đúng, không có khả năng vẫn là 4.
Không gian này, hẳn cũng không phải là chân thật.
Thấy Tiêu Lam không nói gì, “Lạc” bên cạnh tiếp tục nói: “Có lẽ, nơi đó sẽ có manh mối rời khỏi nơi này cũng nên.
”
Tiêu Lam đột nhiên hỏi một vấn đề không hề liên quan gì đến cục diện giờ phút này: “Anh biết tại sao là xẻng Lạc Dương không?”
“Lạc” rõ ràng sửng sốt, hắn ta mỉm cười hỏi: “Cái gì ——”
Trả lời hắn ta chính là Tiêu Lam đá ra một cú mạnh mẽ.
Tiêu Lam căn bản là không hề chờ đợi người này trả lời, hỏi xong vấn đề là trực tiếp phát động tập kích luôn.
Một chân này hung hăng mà đá vào sườn eo của “Lạc”, đá bay thân thể hắn ta ra ngoài, sau đó ngã thật mạnh xuống mặt đất.
Lúc