Chương 145
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Ba người ở phong tuyết đi tới.
Tiêu Lam và Hoa Nhan đều không nói chuyện, chỉ có Long Thời Nhậm vẫn luôn không ngừng chế tạo cơ hội nói chuyện phiếm với Hoa Nhan, chẳng sợ Hoa Nhan chỉ đơn giản mà “Ừ” một tiếng, gã cũn có thể thao thao bất tuyệt mà tiếp tục.
Triển lãm đầy đủ cái gì gọi là kỹ xảo miệng lưỡi của người ra xã hội.
Dọc theo đường đi cũng không phát sinh chuyện gì, ngay cả nguy cơ cũng không hề phát sinh qua.
Phảng phất như nơi này thật sự chỉ là một vùng tuyết địa hoang vu mà thôi.
Trên đường, gió tuyết vẫn luôn đang không ngừng mạnh lên.
Hai người Tiêu Lam còn ổn, nhưng Long Thời Nhậm lúc này đã có chút đỉnh không được, toàn bộ mặt gã đều bị đông lạnh đến phát tím lên, cái miệng vẫn luôn không muốn ngừng như súng máy cũng không thể không ngừng lại.
Lại qua một hồi, Long Thời Nhậm thật sự chịu không được.
Gã co rúm thành một đoàn lắp bắp mà nói: “Hai vị…… Hai vị đại lão, em… chúng ta có cần tìm một chỗ trốn… trốn trốn tránh gió không?”
Hoa Nhan sắc mặt bất biến mà tiếp tục đi tới, giọng điệu vẫn lười biếng như cũ: “Tôi không có hứng thú đâu, nếu anh muốn thì tôi không ngại.”
Nhưng bộ dáng rõ ràng sẽ không phụng bồi.
Long Thời Nhậm sắp khóc đến nơi: “Tôi… tôi một chút cũng không muốn trốn, thổi trúng gió một cái siêu cấp thoải mái, tôi thích nhất là trúng gió.”
Cứ như là trời cao nghe được nội tâm Long Thời Nhậm kêu gọi.
Sau đó không lâu, sau khi ba người đi qua một sườn núi tuyết nhỏ, Long Thời Nhậm hoan hô lên: “Có nhà!! Có một ngôi nhà!! Chúng ta được cứu rồi!!”
Tiêu Lam nhìn về phía trước, phía trước thế mà xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ.
Nhà kia thoạt nhìn rất thô ráp, cả cửa sổ cũng không có, trên tường còn có vài khe hở, nhưng so với cánh đồng tuyết này đã là một nơi tránh gió rất đáng tin cậy rồi.
Khác với sự hưng phấn của Long Thời Nhậm, Tiêu Lam và Hoa Nhan chỉ đánh giá căn nhà gỗ đột nhiên xuất hiện này.
Bọn họ còn nhớ rõ mình cũng không phải ở tuyết địa cầu sinh, nơi này chính là trong trò chơi nguy hiểm trò, hơn nữa bọn họ còn tiến vào một căn phòng rõ ràng có vấn đề.
Làm sao tìm được manh mối ở chỗ này mới là vấn đề quan trọng nhất bày trước mắt bọn họ.
Có điều….
Trước mắt xem ra, căn nhà này xem như tồn tại đặc biệt nhất ở nơi đây.
Muốn tìm được manh mối, bất luận như thế nào cũng phải vào một lần.
Đem manh mối và bẫy rập đặt cùng nhau, dẫu các người chơi biết nơi đó có nguy hiểm nhưng vì qua cửa cũng không thể không dẫm đi vào, thật đúng là sở thích quái ác của lão sư Ô Nha mà.
Ba người vẫn là tiến vào nhà.
Tuy rằng có hơi lọt gió, nhưng căn nhà này còn tính khô ráo, so với bên ngoài thì ấm áp hơn không ít.
Trong phòng có vài gia cụ đơn sơ, còn có một cái lò sưởi làm từ bùn đất thô ráp trong tường, bên cạnh đặt chút củi gỗ, thoạt nhìn có thể trực tiếp sưởi ấm.
Long Thời Nhậm thấy được lò sưởi trong tường, trực tiếp chủ động chạy tới gánh vác nhiệm vụ nhóm lửa.
Gã run run rẩy rẩy mà nghiên cứu một hồi, rốt cuộc châm được lửa lên.
“Hộc……” Gã thở phào một hơi, cảm giác chính mình cuối cùng sống lại rồi, bắt đầu úm cạnh lò sưởi trong tường làm bộ như mình là một con gà nướng.
Tiêu Lam đánh giá trong nhà, ý đồ tìm kiếm một chút manh mối.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác thấy bị nhìn trộm, nhưng lại không cách nào tìm được nơi phát ra tầm mắt, tầm mắt này giống như đồng thời xuất phát từ rất nhiều chỗ khác nhau.
Nháy mắt tiếp theo, tầm mắt liền biến mất không thấy nữa.
Cậu nhìn thoáng qua Hoa Nhan ở bên cạnh.
Đôi mày tú lệ của Hoa Nhan nhíu lại, tầm mắt ở trong phòng băn khoăn một chớp mắt.
Nhìn qua, hẳn là cô cũng phát hiện tầm mắt vừa rồi.
Ba người ở trong phòng, mỗi người hành động đơn lẻ.
Tiêu Lam và Hoa Nhan mỗi người chọn một phương hướng khác nhau, nước giếng không phạm nước sông mà tìm kiếm manh mối.
Long Thời Nhậm thì lại phảng phất như cùng lò sưởi trong tường hòa hợp thành một thể, gã run run rẩy rẩy mà dựa vào cạnh lò sưởi trong tường, sơn vô lăng thiên địa hợp* cũng không thể tách cả hai ra.
[*từ bài thơ Thượng Da (hỡi trời).
Câu này nghĩa: "núi không còn đất, trời đất hợp làm một", câu sau là Mới dám cùng chàng chia lìa.
(• ▽ •;)]
Tiêu Lam và Hoa Nhan cũng chẳng chờ mong gia hỏa này có thể làm ra cống hiến gì, cũng bèn mặc kệ gã.
Trong nhà nhất thời không người nói chuyện, chỉ có âm thanh củi gỗ thiêu đốt, gió tuyết làm bạn ngoài cửa.
Gió tuyết tại khoảng thời gian ngắn ngủi này trở nên lớn hơn nữa.
Gió lạnh đến xương lùa vào từ khe hở của nhà gỗ, mang theo gào thét bén nhọn, gió không chỉ lạnh đến thấu vào xương còn thổi đến ngọn lửa trong lò sưởi lung lay một trận, làm Long Thời Nhậm sợ tới mức nhanh chóng thêm mấy que củi vào trong đó.
Xung quanh càng ngày càng lạnh, ngay cả Tiêu Lam cũng cảm giác được một luồng hàn ý.
Đây là giảm đến bao nhiêu độ rồi? Cả thể chất người chơi cao cấp cũng đã chống không nổi.
Thậm chí nhà gỗ đều kết ra một tầng sương trắng.
Độ ấm vẫn còn tiếp tục giảm xuống.
“Shhh…… Sao càng ngày càng lạnh vậy nè?” Long Thời Nhậm lẩm bẩm nói.
Gã túm cái thảm cũ nát từ bên cạnh bọc bản thân mình lại, cả người đã cơ hồ dán lên lò sưởi trong tường, còn đang không ngừng run run, hiển nhiên vẫn là cảm thấy lạnh cực kỳ.
Tiêu Lam hoạt động một chút tay chân, rõ ràng cảm giác được động tác đã hơi cứng đờ.
Đầu ngón tay Hoa Nhan cũng bắt đầu phiếm đỏ, cẳng chân cô lỏa lồ bên ngoài còn xuất hiện từng đốm đỏ do đông lạnh mà ra.
Cứ như vậy đi xuống không ổn nha, nói không chừng ba người thật sự sẽ lạnh đến chết ở chỗ này.
Long Thời Nhậm thấy được động tác của bọn họ, chỉ vào mấy cái thảm chồng chất lên nhau nhìn không ra màu sắc bên cạnh, nói: “Nếu… nếu không hai người đắp… đắp… thảm… thảm đi……”
Tiêu Lam nhìn nhìn Long Thời Nhậm run run bọc thảm, cảm thấy hoài nghi năng lực giữ ấm của mớ thảm này.
Hơn nữa cái kiểu lạnh này rõ ràng không phải chỉ dựa vào giữ ấm là có thể giải quyết, sớm một chút rời khỏi nơi này mới là chuyện chủ yếu.
Tiêu Lam lắc đầu: “Không cần.”
Long Thời Nhậm khuyên thêm: “Đại ca, đừng muốn phong độ không cần độ ấm, đẹp trai lại không thể làm cơm ăn.”
Tiêu Lam nhìn gã, sau đó liền trong tầm mắt Long Thời Nhậm, đem【 Bộ quần áo mới của hoàng đế bản 2.0 】trên người biến thành một kiện trang phục chống lạnh dáng dài còn có phủ thêm lông.
Không thấm nước thông khí còn kháng lạnh, kiểu dáng giản lược lại không mất soái khí, để bạn từ đây cáo biệt quần mùa thu, lựa chọn tốt nhất vào mùa đông của đàn ông.
…… Thật ra chính là Lạc trước kia mua cho cậu, Tiêu Lam theo bản năng bắt chước ra tới mà thôi.
Đừng nói, còn rất ấm áp.
Long Thời Nhậm nhìn nhìn Tiêu Lam, lại nhìn nhìn cái thảm nát của mình.
Lớn lên cao ngon lắm hả? Đẹp trai thì ngon lắm hả? Người chơi cao cấp ngon lắm hả?
À ừm….
Ta kêu mi một tiếng đát đì mi dám đáp ứng không?
Gã lại nhìn nhìn Hoa Nhan mặc chiếc váy đen nho nhỏ: “Hoa Nhan tỷ dùng cái trên người tôi đi, tôi ủ ấm cho chị rồi nè.”
Lúc này còn không quên ghẹo gái, gia hỏa này thật đúng là một hán tử.
Hoa Nhan chớp chớp mắt, cong môi cười khẽ: “Không cần.”
Nói rồi, cô lấy từ trong không gian trữ vật ra một điếu thuốc lá mang theo đầu lọc thon dài.
Hoa Nhan nhẹ nhàng hít vào phả ra khói thuốc, khói thuốc giống như bị cô thao tác, bắt đầu vờn quanh cô đan chéo lên, cuối cùng biến thành một tấm áo choàng mỏng nhẹ như sương khói.
Bên trên áo choàng mang theo chút hoa văn huyền ảo, rõ ràng không chỉ mỗi một cách dùng là giữ ấm.
Giờ phút này, Hoa Nhan đang ở trong làn khói thoạt nhìn đẹp đến càng thêm phô bày, tựa như một nữ vương.
Long Thời Nhậm: “……”
Người chơi sơ cấp chỉ có một cái thảm nát, sưởi ấm toàn dựa vào run thật sự quá sức hèn mọn nga……
Gã đành phải lại ném thêm miếng cùi cho lò sưởi trong tường.
Gió tuyết gào thét lớn hơn nữa, nhà gỗ nhỏ đơn sơ gần như sắp bị thổi tan tác.
Tiêu Lam tiếp tục tìm kiếm manh mối trong căn nhà không lớn không nhỏ này.
Nơi này thật sự không có đồ đạc gì, gia cụ đều là bộ dáng cũ xưa bất kham, cũng nhìn không tới ấn ký kỳ quái gì.
Bỗng nhiên, Tiêu Lam ngồi xổm xuống nhìn xuống dưới chân.
Cậu nhìn thấy thứ gì đó phản quang ở khe hở trên sàn nhà, thứ kia đang xen lẫn trong tro bụi, làm cậu nhìn không rõ lắm.
Tiêu Lam không dám dùng 【 Xương của Dalit 】, sợ không cẩn thận bén lửa làm hỏng luôn.
Cậu lấy ra 【 Đây là một thanh chủy thủ dính đầy kịch độc 】đã lâu không dùng, thật cẩn thận với vào khe hở sàn nhà, đào thứ phản quang kia ra.
Đó là một mảnh nhỏ sáng lấp lánh, mặt chính phản quang, mặt trái phủ một lớp màu xám, thoạt nhìn giống như là —— gương.
Ở đây tại sao lại có gương?
Tiêu Lam lại kiểm tra một chút gần đó, cũng không tìm được mảnh nhỏ nào khác.
Tựa như nơi này bị người ta quét dọn qua, mà một mảnh nhỏ này là trong lúc vô tình còn sót lại vậy.
“Cốc cốc cốc ——”
Lúc này, bên ngoài đột ngột vang lên tiếng đập cửa.
Là ai?
Gió tuyết như vậy, ai có thể một đường bôn ba lại đây gõ cửa?
Hơn nữa bọn họ căn bản không có nghe được bất luận tiếng bước chân gì, một trận tiếng đập cửa này là đột ngột xuất hiện.
Long Thời Nhậm run run.
Gã dùng ánh mắt nhìn quét giữa hai người chơi cao cấp, kỳ vọng vị nào tới thao tác vèo một cái giải quyết cái trường hợp này.
Thấy người trong nhà không có động tĩnh, tiếng đập cửa càng thêm kịch liệt, rầm rầm rầm cứ như muốn trực tiếp đập tung cửa.
Nương theo khe hở xung quanh nhà gỗ, Tiêu Lam nhìn ra phía bên ngoài.
Ngoài cửa không có lấy một bóng người.
Nhưng hiện tại trên cánh đồng tuyết xuất hiện thật nhiều bóng người, thân ảnh những người này đi trong gió tuyết, động tác của họ cứng đờ, nhưng trình độ gió tuyết như vậy tựa như không sinh ra bất luận trở ngại gì với bọn họ.
Long Thời Nhậm hoảng loạn nói: “Đây, đây là cái gì ——”
Hoa Nhan cũng thấy được, một tay cô chống