Chương 147
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi thoát ly nguy hiểm, Tiêu Lam cùng Hoa Nhan tìm tòi trong căn phòng màu trắng này.
Rốt cuộc ai cũng không muốn bỏ lỡ manh mối có khả năng che giấu ở nơi này.
Nhưng lúc này đây, hai người vẫn ăn ý mà từng người chọn một hướng để tránh miễn xung đột không cần thiết, dựa theo quy tắc ước định giữa các người chơi, dưới tình huống như vậy, ai có thu hoạch thì thuộc về người đó, không tìm được chỉ có thể tự trách vận khí của mình.
Trong phòng, từ đồ nội thất đến vật trang trí đều là màu trắng, nhìn qua giống như là bị đại tuyết bao trùm.
Tiêu Lam vừa đi vừa cẩn thận quan sát đến mỗi một món đồ xuất hiện trong phòng.
Bỗng nhiên, tầm mắt cậu tỏa định ở một vật trang trí thủy tinh hình cầu nho nhỏ.
Trong quả cầu thủy tinh này tràn ngập hơi nước, dưới đáy đặt một ít bông tuyết, chỉ cần lay động một chút là có thể hạ xuống thế giới nhỏ này một trận tuyết lớn bay lả tả.
Mà ở giữa quả cầu thủy tinh chính là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ.
Tuy rằng chỉ là kích cỡ khoảng một ngón cái, nhưng bộ dáng nó cứ như vậy ở trên một mảnh nền tuyết gần như giống như đúc căn nhà nhỏ trên cánh đồng tuyết kia.
Tiêu Lam cầm lấy quả cầu thủy tinh này.
Quả nhiên, cậu phát hiện dưới đáy quả cầu đồ án giống như đúc ngoài bìa sách.
Cũng trong nháy mắt, mặt ngoài bìa sách lại lần nữa sáng lên.
Gần như giống với phòng màu đỏ lần trước, lần này sáng lên vẫn là hai ô.
Tiêu Lam thoáng nhẹ nhàng thở ra, ô vuông phòng cấp cho còn hên là không phải tùy cơ.
Làm một tên tù châu Phi, cậu thật sự lo lắng lúc này đây chỉ xứng có được một ô.
Vậy thật đúng là quá thảm.
Hiện tại tổng cộng mười ba ô vuông ngoài bìa đã sáng lên chín, cách toàn bộ thắp sáng chỉ kém bốn ô mà thôi.
Nói cách khác, lại tìm được hai căn phòng, hoặc là…… chết đi bốn người chơi, là đồ án có thể thắp sáng lên toàn bộ.
Đến lúc đó là qua cửa hay là trò chơi tiến vào giai đoạn mới thì không được biết rồi.
Hoa Nhan cũng chú ý tới biến hóa này.
Cô nhìn thoáng qua hướng Tiêu Lam, trong mắt hiện lên thần sắc như suy tư gì: “Ra là vậy à……”
Sau khi thắp sáng ô vuông, Tiêu Lam không hề lưu luyến, cùng Hoa Nhan phân biệt rời phòng.
Hoa Nhan dẫn đầu lựa chọn đi về một hướng, hai người đường ai nấy đi.
——
Ngay trong nháy mắt Tiêu Lam rời phòng, cậu lại một lần nữa nghe được hệ thống nhắc nhở:
“Độ chú y của Ô Nha đối với bạn tăng lên rồi”
“Chúc mừng người chơi Tiêu Lam trở thành độc giả được chú ý nhất, đạt được 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】*1”
Tiêu Lam: “……”
Tại sao Ô Nha chú ý đến cậu vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì cậu đã liên tục hai lần tiến vào phòng đặc biệt, hơn nữa tồn tại ra tới?
Tiêu Lam một chút cũng không muốn đạt được sự chú ý của Boss đâu, thật sự, kiểu này nghe lên giống như trên người cắm đầy flag, sẽ bị chết siêu nhanh ấy.
Chỉ là cố tình lại cho cậu một túi quà.
Cậu cũng không biết này xem như may mắn hay là bất hạnh.
Tiêu Lam lấy ra 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】an tĩnh xuất hiện trong không gian trữ vật của mình.
Hy vọng bên trong không phải mấy thứ kiểu như chữ ký tay của Ô Nha đi……
Bị nguyên sê ri en-nờ lần chữ ký tay của Trương Đông tai họa, Tiêu Lam nghĩ như thế.
Còn may, thân là tác giả nổi danh, cũng ngồi trong biệt thự cao cấp, lão sư Ô Nha không phải là một gia hỏa keo kiệt.
Đạo cụ xuất hiện là:
【 Tên: Nạp tiền hả 】
【 Năng lực: Tiêu hao tài phú cá nhân ngẫu nhiên, tăng tỉ lệ phần trăm giá trị may mắn ngẫu nhiên (50%-2000%), thời gian liên tục 5 phút (số lần có thể sử dụng 1/1) 】
【 Thuyết minh: Nạp tiền, là thủ đoạn duy nhất cứu vớt tù châu Phi, nhưng có đôi khi cũng sẽ dẫn tới phá sản 】
Tiêu Lam: “……”
Sao tự nhiên cảm giác mình đồng thời bị trào phúng gấp đôi vậy?
Cậu không chỉ có nghèo, còn là tù châu Phi nè.
Nhưng mà……
Nhìn mấy chữ "Tiêu hao tài phú cá nhân ngẫu nhiên", Tiêu Lam lộ ra mỉm cười tự tin.
Khi bạn nghèo đến một cảnh giới nào đó rồi, tiền đối với bạn mà nói cũng chỉ là một con số mà thôi.
Cậu không chỉ không sợ hãi, thậm chí còn có phần chờ mong.
Tiêu Lam thu hồi 【 Nạp tiền hả 】, nói không chừng lúc nào đó thứ này có thể cứu vớt vận mệnh tù châu Phi của cậu thì sao.
Chỉ là ngẫu nhiên hơi làm người ta đau trứng chút thôi.
Lúc này, quyển 《 Minh Nguyệt Quán 》 trên tay người chơi lại một lần nữa xuất hiện biến hóa.
Mặt bìa lập loè lên, trong sách xuất hiện nội dung mới:
【 Kẻ báo thù oán giận nhắm hai mắt 】
【 Gột rửa tất cả thống khổ cùng bi thương trong lửa cháy 】
【 Trở về màn đêm yên lặng 】
Hô hấp Tiêu Lam cứng lại ——
“Kẻ báo thù oán giận”.
Người đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là Kỳ Ninh.
Người ngập đầy thù hận như Kỳ Ninh thật sự là quá ít, hơn nữa lại là ở màn chơi số người có hạn này.
Xác suất đồng thời xuất hiện hai kẻ báo thù không thể nói là không có, nhưng cũng tuyệt đối cao không đến bao nhiêu.
Hiện tại, người đang trải qua nguy cơ tử vong có xác suất rất lớn chính là Kỳ Ninh.
Đồ án ngoài bìa lập loè, thuyết minh Kỳ Ninh tạm thời không có việc gì, nhưng cũng vẫn còn nằm trong nguy cơ.
Bởi vì không gian phân cách, Tiêu Lam cũng không có biện pháp biết được trạng thái của Kỳ Ninh bên kia, cậu cũng chỉ có thể giống như người chơi khác, thông qua sách biến hóa để biết sinh tử của Kỳ Ninh.
Dựa theo chiến lực của Kỳ Ninh mà nói, y hẳn sẽ không thua tại nơi này mới đúng.
Nhưng trong trò chơi, không có chuyện gì là tuyệt đối.
Hiện tại nghĩ nhiều cũng vô dụng, Tiêu Lam thu hồi sách, tiếp tục đi tới.
——
Đi được một hồi, Tiêu Lam đột nhiên cảm giác được liên hệ đến từ Lạc.
Trên phong thư xuất hiện chữ viết của Lạc, vẫn là gân cốt rõ ràng, phảng phất như tác phẩm nghệ thuật:
【 Tiên sinh, trước đó ngoài bìa tiến độ đồng thời tăng lên hai ô, là cậu làm ư? Cậu không bị thương chứ? 】
Tiêu Lam trả lời:
【 Là tôi, yên tâm đi tôi không sao.
】
【 Bên kia có tiến triển gì không? 】
Lạc hình như có điểm tiếc nuối:
【 Xin lỗi, tôi vẫn luôn tìm kiếm loại phòng thoạt nhìn không giống các phòng kia, nhưng tựa hồ là vận khí của tôi không được tốt lắm, một phòng cũng không gặp được 】
【 Chúng giống như là đang bài xích tôi vậy 】
Tiêu Lam đang định nói cái gì đó an ủi một chút đối phương.
Nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một chút —— nếu vua châu Âu như Lạc rất khó gặp được mấy căn phòng không bình thường này, nhưng tù châu Phi như Tiêu Lam vẫn không ngừng gặp được mà nói……
Thuyết minh mấy phòng đó căn bản chính là tượng trưng cho xui xẻo hả?
Suy nghĩ một chút hình như cũng phải.
Đi vào phải trải qua nguy hiểm gấp bội, cuối cùng thành công ra còn không có khen thưởng đặc biệt gì, nhiều nhất chính là tăng thêm tiến độ qua cửa mà thôi.
Nếu không cẩn thận một cái chết ở bên trong, đó chính là dùng đầu mình cống hiến tiến độ qua cửa cho người chơi khác.
Nghĩ kiểu gì cũng là bệnh thiếu máu à nha……
Người chơi lthường xuyên gặp được phòng, so với người may mắn mà nói càng giống như là trứng xui xẻo mà trời tuyển chọn.
Tiêu Lam đạt được khen thưởng cũng là vì đã được Ô Nha chú ý, mà không phải bởi vì thông qua phòng.
Chẳng lẽ là bởi vì cậu nhìn qua đặc biệt xui xẻo, mới có thể khiến cho Ô Nha chú ý sao?!
Cho nên 【 Túi quà nhỏ ngẫu nhiên dành cho độc giả 】 căn bản chính là sản phẩm an ủi cấp cho mấy cái trứng xui xẻo đi……
Thật là tri kỷ ghê, lão sư Ô Nha.
“……” Phảng phất như đã biết chân tướng nào đó, Tiêu Lam tự kỷ.
Đúng lúc này, Tiêu Lam chuyển qua một ngã rẽ, đang chuẩn bị tiếp tục đi tới.
Bước chân cậu bỗng nhiên dừng lại.
Hành lang ngay trước mặt cậu này rất cổ quái.
Vách tường vô cùng khô ráo, trên mặt đất lại có một tầng giọt nước đều đều, giọt nước hơi mỏng, thoạt nhìn tùy tiện là có thể dẫm qua.
Nhưng nước này nhìn qua bình tĩnh không gợn sóng rồi lại phảng phất có cảm giác như là keo cứng hoặc là thủy tinh, có điểm cổ quái.
Những giọt gần như chiếm cứ toàn bộ hành lang, nếu Tiêu Lam muốn tiến lên thì đi qua từ khu vực của nó.
Vừa vặn cậu liên hệ với Lạc, Tiêu Lam thuận tay đem trường hợp kỳ quái đang gặp miêu tả một chút với Lạc.
Một lát sau, trả lời của Lạc xuất hiện:
【 Cái này hẳn là một loại quỷ quái gọi là thủy mị dưới ngòi bút Ô Nha 】
【 Thoạt nhìn giống một tầng giọt nước hơi mỏng, sau khi dẫm lên lại sẽ phảng phất như đặt mình trong biển sâu】
【 Bản thân thủy mị cũng sẽ sinh ra lực lôi kéo cường đại, ngăn cản người trong đó rời đi 】
【 Tôi từ trong quyển tiểu thuyết thủy mị kia suy đoán ra, tốc độ di động của bản thể thủy mị không tính là nhanh, nó cũng không thể nhanh chóng truy săn, cho nên thường xuyên chọn dùng phương thức mai phục để đi săn 】
【 Thủy mị chủ yếu là dựa vào gò ép và ảnh hưởng cảm quan để tiến hành công kích, nếu bị bắt được sẽ rất phiền toái 】
【 Đồng thời, tốc độ di động của nó ở mặt vuông góc càng chậm hơn mặt phẳng 】
【 Hy vọng có thể trợ giúp được, xin hãy cẩn thận, tiên sinh 】
Không thể không nói, có tiểu trợ thủ toàn năng như Lạc, Tiêu Lam cảm thấy mình tựa như trong tay cầm một cuốn phao nhỏ đi thi vậy, cảm giác hết sức nhẹ nhàng.
Thủy mị an an tĩnh tĩnh mà ngủ đông, tựa như đang đợi chờ con mồi chui đầu vào lưới.
【 Cảm ơn 】
Tiêu Lam tạm thời thu hồi phong thư.
Cậu đánh giá một chút phạm vi thủy mị chiếm cứ, lại nhìn nhìn vách tường hai bên.
Nháy mắt tiếp theo, Tiêu Lam trực tiếp nhảy dựng