Vương Thái Địch gãi gãi đầu, dùng bộ dạng không đáng tin nói với Tiêu Lam: "Còn cái gì chưa nói nữa không ta..
Em nghĩ không ra, hay là anh có gì muốn biết thì hỏi em luôn đi."
Tiêu Lam: "Chúng ta còn cơ hội để trở về thế giới thực không?"
Tuy rằng cậu không có điều gì vướng bận, nhưng mà mộ của mẹ trừ cậu ra thì không ai thèm dọn dẹp, cậu vẫn có chút không yên lòng.
Vương Thái Địch nói: "Thật ra sau khi phó bản thứ hai kết thúc, chúng ta có một ngày để quay lại thế giới kia, nhưng trong lúc đó không được tiết lộ bất kì điều gì liên quan đến thế giới Hàng Lâm."
"Nhưng mà, người đã quen với thế giới Hàng Lâm, đều rất khó để quay lại thế giới thật."
Tiêu Lam hỏi: "Cậu cũng vậy sao?"
Vương Thái Địch gật đầu: "Vâng, đối với em thì thế giới thật không có chút hoài niệm nào, bất cứ đâu miễn có anh trai ở cùng là được rồi.
Thậm chí nếu anh ở đây đủ lâu, trở lại hiện thực sẽ có cảm giác không đúng lắm, kiểu như cảm thấy mọi nơi đều có nguy hiểm rình rập, đại khái có lẽ là do PTSD [1] ."
Tiêu Lam nhìn người trên đường đi qua đi lại, những người này thật sự khác xa với người bình thường ở hiện thực, nếu phải so sánh, có lẽ họ thoạt nhìn như lính đánh thuê hoặc là desperado (kẻ liều mạng tuyệt vọng) vậy, cho dù là một cô gái nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối cũng tỏa ra khí chất có thể cầm dao giết chết người khác.
Đương nhiên, Vương Thái Địch là ngoại lệ.
Tiêu Lam: "Còn có mấy NPC kia thì sao? Bọn họ rốt cuộc là cái gì? Tôi thấy có người chơi tử vong rồi lại trở thành NPC."
Vương Thái Địch: "Nghe nói NPC ở thế giới Hàng Lâm đều chung một bộ phận, bọn họ có thể đã chết trong thế giới thật, cũng có thể do thế giới này tạo ra, đem người chơi chuyển hóa thành một bộ phận trong đó."
"Tuy rằng từng nói tốt nhất không nên tập kích NPC, nhưng thật ra cũng không hẳn là vậy, anh trai em thường xuyên làm ra chuyện này, chỉ cần đánh thắng được bọn họ là có thể qua cửa."
Tiêu Lam: "..."
Anh trai nhóc đúng là một tên cuồng bạo.
Tiêu Lam nhớ tới Triệu Tiểu Hà, liền hỏi: "Cậu có biết làm cách nào để tìm người không? Người đã từng cùng nhau vượt qua trò chơi này."
Vương Thái Địch buông lỏng tay: "Anh có biết nơi này có ít nhất bao nhiêu trạm dừng chân cho người chơi không?"
Tiêu Lam lắc đầu.
Vương Thái Địch so sánh con số với hai bàn tay của mình: "17 cái, lúc trước có người từng thống kê số người chơi có thể lên tới hàng triệu người, đương nhiên số liệu này không chính xác lắm, dù sao người chơi sơ cấp đều tử vong rất nhanh, muốn tìm một người thực sự rất khó."
"Hơn nữa khi tới màn trung cấp mới có thể chế tạo ra đạo cụ liên lạc, khi đó tìm người tổ đội nghe có vẻ thực tế hơn."
Xem ra việc liên hệ với Triệu Tiểu Hà chỉ có thể tạm gác lại, hy vọng cô gái kiên cường đó có thể may mắn sống sót.
*
Sau khi tạm biệt Vương Thái Địch, Tiêu Lam dựa theo chỉ dẫn của hệ thống đi tới một tòa nhà cực cao, ngẩng đầu lên cũng không thể thấy rõ đỉnh, có lẽ ít nhất phải có tận ba trăm tầng.
Bên trong đều là phòng của người chơi, nhưng một chút âm thanh cũng không có, hiệu quả cách âm tốt như vậy thật sự không thể tìm ra ở hiện thực.
Tiêu Lam tìm được phòng của chính mình, quả nhiên rất nhỏ, bên trong chỉ có một cái giường, một cái tủ đầu giường cùng với một cái bàn xếp được đặt cạnh tường, còn có thêm một cái cửa nhỏ, bên trong là phòng tắm có vòi sen và nhà vệ sinh, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một bức tường mà thôi, tương đối không khoa học.
Cậu vậy mà lại cảm thấy vô cùng hài lòng, điều kiện của trạm dừng chân này thực sự rất tốt, đồ dùng căn bản đều có đầy đủ, cũng không cần phải chen chúc tắm chung với người lạ.
Trên giường có một cái balo nhỏ, Tiêu Lam tiến đến xem thử.
[Tên: Balo keo kiệt]
[Mô tả: Cung cấp 4 ngăn để lưu giữ đạo cụ.
Người chơi được cấp phòng miễn phí, đạo cụ keo kiệt nhất chính là nó, đây là sự lựa chọn tốt nhất cho những tay mới nghèo khó.]
Sau đó balo biến mất, Tiêu Lam liền cảm giác được bản thân có thêm không gian nhỏ với bốn ngăn trống.
Bao ăn bao ở còn tặng thêm vật phẩm, còn đòi hỏi cái gì nữa nha [2] ! Kẻ nghèo khó Tiêu Lam đây cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tiêu Lam ngồi ở trên giường lấy phong thư ra.
Phong thư này sờ lên có thể cảm thấy được nó chỉ làm bằng chất liệu gỗ bình thường, vậy mà Tiêu Lam chạy tới chạy lui lại không khiến nó có chút vết nhăn nào.
Phần mô tả đạo cụ của phong thư cũng biến thành [Sinh mệnh của ngài vĩnh viễn có tôi làm bạn, cho đến khi tất cả kết thúc.]
Tiêu Lam mở miệng: "Lạc"
Chữ viết của Lạc không xuất hiện, khi Tiêu Lam đang nghi hoặc, bỗng một bóng đen từ phong thư bay ra, xuất hiện ở trước mặt cậu: "Tiên sinh."
Ngữ khí vừa tao nhã vừa điềm tĩnh, thanh âm trầm thấp mang theo một chút từ tính, như tiếng đàn cello trong buổi hòa nhạc.
Làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này, đáng tiếc trên thực tế chỉ là một cục đen sì.
Tiêu Lam có chút kinh hỉ: "Anh có thể nói chuyện!"
Bóng đen ở trên không trung xoay một vòng: "Có phần nhờ sự trợ giúp của ngài."
Tiêu Lam chờ mong: "Hiện tại anh đang chuẩn bị ngưng tụ thực thể đúng không?"
Lạc: "Đúng vậy, nhưng mà cái này có chút khó khăn, cần ngài hỗ trợ."
Trước ánh nhìn chăm chú của Tiêu Lam, bóng đen dần dần mở rộng, lan ra khắp căn phòng, dường như đang giãn cơ thể ra.
Tiếp theo, bóng đen chậm rãi rơi xuống mặt đất, không ngừng co lại, hình dáng bất quy tắc kia bắt đầu biến hóa, kéo một hồi, trước ánh mắt chờ đợi của Tiêu Lam dần biến thành --
Một con mèo do chính họa sĩ tâm hồn [3] tự họa mà ra.
Tiêu Lam nhịn không được che kín mặt, giấu đi biểu tình phức tạp của cậu.
Lạc người này, cái gì cũng tốt, chỉ có trình độ nghệ thuật là kẻ tám lạng người nửa cân với cậu.
Tiêu Lam bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, liệu có nên đăng ký cho Lạc một khóa học vẽ dành cho trẻ em hay không, ít nhất trước tiên cũng đem bốn cái chân vẽ chỉnh tề đi rồi hẵng nói chuyện, cũng không biết thế giới Hàng Lâm có loại dịch vụ này không.
Linh hồn mèo đen dùng bốn chân không bằng nhau từ từ bước đi, xiêu xiêu vẹo