Chương 149
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Sau khi hai người giấy phân biệt triển lãm tiền đặt cược.
Phu nhân A lại lần nữa chuyển hướng sang Tiêu Lam bên này: “Tiểu thư B, không bằng chúng ta liền bắt đầu đi, em là em gái, chị để em đi trước, thế nào?”
Tiểu thư B thưởng thức hoa giấy trang trí trên bàn: “Người làm em như em sao có thể không biết xấu hổ, trước mặt chị lại giành đi trước được? Không bằng phu nhân A chị trước đi?”
Ra tay sau có thể quan sát tình huống người trước, để điều chỉnh phương thức ứng đối của mình.
Cứ như vậy, người đi trước đương nhiên sẽ ăn lỗ một chút.
Hai người giấy mới ở một giây trước còn xưng hô chị em tốt, hiện tại lại một lần nữa đối chọi gay gắt lên.
Phu nhân A tất nhiên không muốn để chị em plastic của mình chiếm tiện nghi.
Nhưng tiểu thư B lại không phải đèn cạn dầu gì, đương nhiên cũng không muốn để phu nhân A lấy được chỗ tốt, hai người giấy trong lúc nhất thời giằng co lên.
Một lát sau, tiểu thư B đột nhiên vươn một lóng tay chỉ trên đất trống phía trước.
Theo động tác của nàng, trên đất trống lại lần nữa xuất hiện một cái bục nho nhỏ, trên bục đang bày một cái xúc xắc thủ công tinh xảo.
Tiểu thư B cười nói: “Như vậy đi, chúng ta ném xúc xắc để quyết định thế nào, chúng ta chính là chị em tốt, không cần khiêm nhượng nhau mãi như vậy.”
Phu nhân A nghĩ nghĩ, cũng gật đầu đồng ý: “Vẫn là em nghĩ chu đáo.”
Tiểu thư B cười cười: “Vậy em đây đổ trước nha.”
Nói rồi, nàng duỗi tay gõ gõ lên mặt bàn.
Xúc xắc giống như đã chịu sức mạnh vô hình thúc đẩy, bay lên tại chỗ, sau đó trong tầm mắt ba người chậm rãi rơi xuống đất, ngừng chuyển động, số nút xuất hiện là ——2.
Phu nhân A che môi cười khẽ một tiếng: “A, em thật là có lòng, chị thật là không bằng em.”
Tay bằng giấy của tiểu thư B nắm chặt góc áo, tiếng cười có phần nghiến răng nghiến lợi: “Ha ha, em bên này chúc chị may mắn trước nha.”
Phu nhân A cũng gõ xuống mặt bàn.
Đồng dạng, xúc xắc cũng động lên, cuối cùng ngừng ở ——1.
Khóe miệng nhoẻn lên của phu nhân A nháy mắt sụp xuống.
Tiểu thư B thì lại tươi cười điềm mỹ: “Xem ra vẫn là chị càng có lòng hơn rồi, em phải học tập theo chị nhiều hơn mới phải.”
Phu nhân A không muốn nói chuyện tiếp với con bích chì này cho lắm.
Tiểu thư B còn lửa cháy đổ thêm dầu mà thúc giục nói: “Chị ơi, để em kiến thức thủ đoạn của chị đi, rốt cuộc tuổi-chị-lớn, kiến thức chắc chắn là càng rộng ha~”
Nàng còn cố tình nhấn mạnh thêm mấy chữ "tuổi-chị-lớn" này, hiển nhiên không muốn buông tha bất luận một cơ hội nào làm đối phương không thoải mái.
Mặt bằng giấy của phu nhân A cũng phải đen thui.
Nàng duỗi tay sửa sửa tóc, thật vất vả mới tìm về một chút lý trí.
Chờ phu nhân A lại lần nữa mở miệng, giọng nói đã khôi phục thanh thúy dễ nghe trước đó: “Được rồi, được rồi, nói cho em nghe vậy, ai bảo em là chị em tốt của chị.”
Câu này nói ra xong, sau lưng hai người giấy xuất hiện một cái đồng hồ cát bằng giấy thật lớn, hình vẽ cát trên mặt giấy đang chậm rãi rơi xuống.
Phu nhân A: “Đó là chuyện phát sinh ở trang viên của chị.
Hầu gái bên người chị nhân lúc chị đi ra ngoài chơi bò lên giường chồng chị.”
“Vốn dĩ bọn họ chơi chơi còn chưa tính, nhưng con đàn bà tham lam này thế nhưng muốn thuyết phục chồng chị kết hôn với nó.
Nó cũng không nhìn xem xuất thân của mình, tiện dân như nó, có thể vào trang viên làm việc cũng đều là do chị nhân từ, nó còn vọng tưởng thay thế vị trí của chị.”
Giọng tiểu thư B mang cảm khái: “Trời ạ, thật là một kẻ không biết ơn mà.”
Phu nhân A cười lạnh một tiếng: “Hừ, cho nên chị tìm một đêm ánh trăng rất đẹp, mời nó đến hoa viên……”
Theo giọng nói nàng rơi xuống, hoàn cảnh xung quanh Tiêu Lam bắt đầu xảy ra biến hóa.
Dưới mặt đất sân khấu giấy xuất hiện mấy bụi hoa từ giấy, hình vẽ sàn nhà chuyển sang hình mặt cỏ, ánh đèn sáng ngời trở nên ảm đạm, màu sắc cũng biến thành ánh trăng lạnh lẽo.
Ngay cả âm nhạc cũng từ nhẹ nhàng vốn có, trở nên áp lực quỷ dị.
“Chỉ bảo nó ngồi trên cái ghế dựa hoa lệ mà cả đời này của nó cũng không thể ngồi được, nó cao hứng cực kỳ……”
Một bộ bàn ghế giấy xuất hiện trước mặt Tiêu Lam.
Mặt trên vẽ hoa văn phong cách Rococo, hoa văn hoa cỏ tinh tế có đường cong uyển chuyển nhu mỹ, kết hợp với màu hồng phấn nhẹ nhàng, nhìn qua như một tác phẩm nghệ thuật.
“Sau đó, bưng lên cho nó một ly hồng trà trước nay nó cũng chưa có tư cách nhấm nháp……”
Một ly sứ trắng tinh, tạo hình tuyệt đẹp, tinh tế bóng loáng xuất hiện trên mặt bàn.
Khác với những đồ vật khác, cái ly này là thật.
Hồng trà trong ly mang màu sắc như hổ phách, trà vẫn còn nhiệt, đang tản ra mùi thơm ngào ngạt.
“Nó ý thức được chuyện không thích hợp, nó khóc thút thít xin tha, hy vọng chị tha thứ, còn thề sau này không bao giờ phạm sai lầm nữa.”
“Đáng tiếc đã quá muộn.”
“Máu nó phun ra nhuộm đỏ hoa viên của chị, nó giãy dụa không chút thể diện làm rối tung mặt cỏ của chị, tiếng kêu rên chói tai của nó quấy nhiễu mèo con đang ngủ say của chị……”
Vết máu theo lời phu nhân A nói xuất hiện trên bàn, dưới mặt đất, phảng phất như tái hiện lại hiện trường độc sát hầu gái hôm đó.
“Người luôn phải trả cái giá lớn vì chính mình si tâm vọng tưởng, không phải sao?” Phu nhân A tổng kết lại.
“Không sai.” Tiểu thư B phụ họa.
Một đoạn đối thoại này kết thúc, động tác của hai người giấy liền tạm dừng.
Không trung vẫn cứ có tiếng nhạc quanh quẩn nhưng xung quanh không xuất hiện thêm bất luận biến hóa gì.
Tiêu Lam nhìn nhìn hai người giấy bất động, lại đánh giá một chút hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại toàn bộ sân khấu đều hiện ra chính là cảnh tượng độc sát hầu gái đêm hôm đó, mà trong đó cũng không xuất hiện người giấy tượng trưng cho hầu gái.
Trêh toàn bộ sân khấu, người duy nhất chỉ có Tiêu Lam.
Nói cách khác, người sắm vai hầu gái chính là cậu.
Tiêu Lam: “……”
Không nghĩ tới mình đời này thế mà còn có cơ hội làm hầu gái.
Dựa theo cốt truyện của phu nhân A, hầu gái hẳn là uống hết ly trà này.
Chỉ là…… Đây rõ ràng chính là tư thế ai uống thì liền người đó vai sát vai với mặt trời trên cao!
Người đầu óc không có vấn chắc không ai lựa chọn uống đâu.
Xung quanh chỉ có đồng hồ cát còn đang tiếp tục trút xuống, phảng phất như một loại tuyên cáo không tiếng động.
Nếu đồng hồ cát tính giờ kết thúc mà Tiêu Lam còn chưa uống xong ly trà này, có khả năng sẽ có chuyện gì cậu không quá muốn nhìn thấy phát sinh.
Tiêu Lam đi một vòng trên sân khấu.
Cũng như trước đó, cậu vẫn không tài nào rời khỏi nơi này.
Hơn nữa, trên sân khấu cũng không có đạo cụ che giấu hoặc là cơ quan gì có thể cho cậu tránh né.
Vật phẩm duy nhất không phải bằng giấy ở đây, cũng chỉ có ly hồng trà nạp nhiên liệu không tăng giá, có thể so với thuốc trừ sâu DDVP này mà thôi.
(*Dichlorvos hoặc 2,2-dichlorovinyl dimethyl phosphate là một loại organophosphate, được sử dụng rộng rãi như một loại thuốc trừ sâu để kiểm soát sâu bệnh trong gia đình, trong y tế công cộng và bảo vệ sản phẩm được lưu trữ khỏi côn trùng.
Hợp chất này đã có sẵn trên thị trường từ năm 1961 và đã gây tranh cãi vì sự phổ biến của nó trong các tuyến đường thủy đô thị và thực tế là độc tính của nó vượt xa côn trùng.)
Tựa hồ hiện tại, lựa chọn còn lại cũng chỉ có uống sạch ly hồng trà này.
Không uống thì toàn bộ cốt truyện sẽ không tiến triển.
Tiêu Lam đi về đến bên cạnh bàn, nguyên ly như vậy cũng không thể làm bộ như đã uống rồi.
Hơn nữa, cậu cũng không cho rằng giả vờ uống có thể giấu diếm được loại hoàn cảnh rõ ràng là siêu tự nhiên trước mắt này.
Tiêu Lam liếc mắt một cái nhìn đồng hồ cát, ngay khoảng thời gian ngắn ngủn này, đồng hồ cát chỉ còn lại một phần năm.
Cậu nhanh chóng tự hỏi lên.
Cậu không có thuốc giải độc, cũng không có thể chất kháng độc, càng không có năng lực trị liệu, tiểu trợ thủ gian lận còn không ở bên người……
Nghĩ nghĩ, tất cả đạo cụ mình có được hình như cũng không hợp với cục diện này.
Thật là thê thảm quá chừng.
Còn may, cậu còn có sự bần cùng.
Tiêu Lam mở kỹ năng:
【 Tên: Bần cùng không thể hạn chế tưởng tượng của tôi 】
【 Năng lực: Vô hiệu hóa độc tính 】
Hiện tại, kỹ năng của Tiêu Lam đã không còn đếm ngược nữa.
Nhưng là một phút tiêu hao 1000 vạn giá trị bần cùng, làm cậu có một loại cảm giác xa xỉ vung tiền như rác.
Lúc trước bị gã mập thích ăn óc đánh lén trúng độc, bởi vì độc tính không nguy hiểm đến tính mạng, cậu cũng chưa nỡ mở kỹ năng.
Thời gian của bần cùng là quý giá.
Tiêu Lam không hề do dự, trực tiếp cầm lên ly trà trước mặt.
Ực ực ực ực ực mà nuốt hết xuống.
Hồng trà mới vừa vào miệng mang theo một loại cảm giác bỏng cháy đau đớn, nhưng chỉ trong giây lát, độc tính cũng đã bị kỹ năng triệt tiêu mất.
Biến thành vị hồng trà phổ phổ thông thông.
Chỉ là uống quá nhanh không nếm ra vị gì, cảm giác hơi lỗ một xíu……
Uống hết chén trà như trâu nhai mẫu đơn, Tiêu Lam tùy tay đem chén trà thả lại trên mặt bàn, nhanh chóng tắt kỹ năng.
Lúc này, đồng hồ cát phục hồi lại như cũ.
Cảnh tượng trên sân khấu thay đổi, hoa viên biến mất, lại khôi phục bộ dáng trước đó.
Âm nhạc cũng về lại ca khúc trước kia.
Hai người giấy lại lần nữa cử động lên.
Nhìn Tiêu Lam vẫn cứ tung tăng nhảy nhót, tiểu thư B nhẹ nhàng cười: “Xin lỗi chị, chỉ là thủ đoạn hạ độc này thật sự vô dụng rồi, chị là đang kể chuyện cười cho em nghe sao, ha ha ha ha!!”
Sắc mặt phu nhân A âm trầm, phất tay đánh bay ly trà trên mặt bàn bằng giấy.
Tiểu thư B rốt cuộc cười đủ rồi: “Không bằng chị xem thử em thế nào?”
Phu nhân A áp xuống lửa giận, cố nặn ra nụ cười: “Chị đúng là rất chờ mong thủ đoạn của em đó.”
Tiểu thư B chuyển hướng về phía sân khấu: “Đó là một người theo đuổi gan dạ……”
“Em và hắn cùng lắm gặp mặt qua một hai lần mà thôi, ngay cả lời nói cũng chưa nói hơn hai câu, càng chưa nói tới giao tình gì.
Hắn lại cố chấp mà cho rằng em phải gả cho hắn, còn đột ngột trực tiếp chạy tới tìm em cầu hôn.”
“Thỉnh cầu vô lý như vậy đương nhiên là em đương trường cự tuyệt.
Nhưng hắn lại bởi vậy mà thẹn quá thành giận, nói em là người phụ nữ ái mộ hư vinh, cùng lắm là khinh thường hắn không có tiền không địa vị, thậm chí tuyên bố muốn hủy dung gϊếŧ chết em.”
Phu nhân A kinh ngạc cảm thán: “Trời ạ, sao lại có người như vậy!”
Tiểu thư B sờ sờ ngực mình: “Đúng vậy, cho nên em chỉ có thể bị buộc tự bảo vệ mình.”
“Em mời hắn đêm khuya một mình đến phòng em……”
Theo lời tiểu thư B nói, sân khấu lại một lần nữa xảy ra biến hóa.
Mặt đất màu sắc sặc sỡ biến thành hình thảm hoa, bối cảnh đổi thành căn phòng dán giấy dán tường tinh tế phong cách Rococo.
Sô pha, giường, ghế dựa làm từ giấy dâng lên từ dưới mặt đất.
Trong giây lát, nơi này chính là một căn phòng của một cô gái quý tộc.
“Hắn mừng rỡ như điên, quả nhiên tới đúng giờ hẹn.
Nhưng hắn không nghĩ rằng, trong nháy mắt hắn mở cửa, nghênh đón hắn chính là —— châm nhọn từ trên trời giáng xuống.”
Lời tiểu thư B vừa ra, âm nhạc trong cảnh tượng trở nên kịch liệt lên.
Đồng thời, ngàn vạn cây châm nhọn trực tiếp rơi nhanh xuống đỉnh đầu Tiêu Lam.
Những cây châm nhọn này dài cỡ một cánh tay, so với châm tầm thường thì thô hơn mấy lần.
Nếu như bị đâm trúng, kết cục không cần nói cũng biết.
Tiêu Lam nhanh chóng né tránh sang bên cạnh.
“Phập ——”
Châm nhọn như mưa dừng ở nơi cậu mới vừa đứng lúc nãy, trực tiếp đâm thủng xuyên qua sàn nhà cứng rắn.
Nhưng công kích cũng chưa kết thúc.
Châm nhọn phảng phất như đã tỏa định Tiêu Lam, liên tiếp không ngừng mà hướng về cậu rơi xuống.
Cảnh tượng xung quanh đều làm bằng giấy, cũng không có chỗ nào có thể tránh né được.
Càng không xong chính là, bởi vì trước đó châm nhọn đâm hỏng mặt đất, chỗ có thể né tránh cũng càng ngày càng ít.
Tiêu Lam xuyên qua mưa châm nhọn, còn phải cẩn thận lỗ trống trên mặt đất, thường thường phải múa may 【 Xương của Dalit 】 đón đỡ.
Cậu nhìn thoáng qua mặt đất bị đâm ra khe hở.
Chỉ nhìn thấy một mảnh đen nhánh sâu không thấy