Chương 154: Chiếc hộp Pandora
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Đi vào một mảnh bóng tối sau khi qua cửa.
Đến bây giờ Tiêu Lam đều còn có chút cảm giác không chân thật.
Cậu nguyên tưởng rằng cuối cùng đi đến trước mặt Ô Nha nhất định sẽ có một trạm kiểm soát gian nan nhất phải vượt qua.
Kết quả không nghĩ tới là loại cục diện họp mặt fan hài hòa hữu ái này, thậm chí Ô Nha còn rất dễ nói chuyện mà cho cậu giá trị bần cùng.
Lão sư Ô Nha thật đúng là người tốt mà, Tiêu Lam không khỏi nghĩ vậy.
Thẳng đến khi cậu thấy được Lạc trong bóng đêm.
Lạc thoạt nhìn có vẻ không được tốt lắm.
Một cánh tay hắn không thấy đâu, phần bả vai liên quan cũng thiếu mất một khối, như là bị sức mạnh đáng sợ nào đó xé rách.
Ngay cả trên mặt cũng mang theo mấy đường rãnh thật sâu, lộ ra một mảnh đen nhánh dưới lớp da.
Tiêu Lam vội đi qua: “Lạc! Anh làm sao vậy?!”
Lạc hoạt động một chút cần cổ, thấp giọng cười một chút: “Ha…… lão sư Ô Nha cho tôi một chút niềm vui bất ngờ.”
Tiêu Lam: “……”
Dòm thương thế này, niềm vui bất ngờ của lão sư Ô Nha hình như…… hơi bị hung tàn nha.
Không bằng nói là kinh hãi bất ngờ tương đối chuẩn xác hơn.
Nói xong, một luồng bóng đen trào ra từ chỗ hổng bả vai Lạc, sau đó kéo dài lan ra, dần dần hình thành hình dạng một cánh tay.
Lạc hoạt động một chút cánh tay mới của mình, sau khi cảm giác hoạt động tự nhiên, hắn duỗi tay phất qua miệng vết thương trên mặt mình, điều chỉnh túi da trở về bộ dáng nguyên bản.
Lạc khôi phục tư thái nhất quán: “Nhưng…… Còn tạm, xin đừng lo lắng.”
Tiêu Lam tỉ mỉ nhìn Lạc một lần, rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở ra.
Bỗng nhiên cậu nghĩ tới Kỳ Ninh.
Nếu cuối cùng sẽ "niềm vui bất ngờ" như vậy mà nói, người bị trọng thương như Kỳ Ninh chẳng phải là dữ nhiều lành ít hay sao!
Hai người vội vàng rời khỏi một mảnh bóng tối này, trở lại phòng.
Tiêu Lam gấp không chờ nổi mà sử dụng 【 Quạ đen nói nhỏ 】 liên hệ với Kỳ Ninh.
Liên lạc một hồi cũng không được, làm trái tim Tiêu Lam nhịn không được nhấc lên.
Nhưng hệ thống cũng không nhắc nhở đạo cụ vô pháp sử dụng, ít nhất thuyết minh người nắm giữ đạo cụ, trước mắt vẫn là trạng thái còn tồn tại.
Tiêu Lam không dám cắt đứt, cứ như vậy vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt, nhìn chằm chằm 【 Quạ đen nói nhỏ 】.
【 Quạ đen nói nhỏ 】 cũng sắp bị cậu nhìn chằm chằm đến rụng lông.
Sau vài phút dài đăng đẵng, Kỳ Ninh rốt cuộc bắt lên liên lạc.
Giọng nói y nghe lên đã xụi lơ, so với tầm thường càng thêm có khí mà vô lực: “Khụ khụ khụ…… Khụ khụ…… Tiêu…… Lam sao?”
Tiêu Lam vội hỏi đến: “Anh bên kia thế nào? Cần hỗ trợ không?”
Kỳ Ninh bên kia truyền đến tiếng nói suy yếu: “Còn sống…… thời điểm cuối cùng tôi dùng 【 Adrenalin X0044】 thuận lợi thoát thân.
Trước mắt…… Khụ…… Không chết được, có một chút tác dụng phụ, chờ một lát là được, không cần giúp tôi.”
Y tựa hồ khụ ra một búng máu: “Khụ…… Ô Nha…… Thật tàn nhẫn……”
Có lẽ Kỳ Ninh vẫn luôn chính là như vậy từ trước đến nay, khi bị thương và suy yếu đều chỉ một mình gánh vác, y cũng hoàn toàn không muốn bị người khác nhìn thấy một mặt chật vật của chính mình, cho dù là người có thể coi như bạn bè đi chăng nữa.
Tiêu Lam lại một lần xác nhận y không cần hỗ trợ xong, mới cắt đứt liên lạc.
Sau khi liên lạc với Kỳ Ninh, Tiêu Lam lâm vào trầm tư.
Chẳng lẽ bên mình là đãi ngộ độc giả Ô Nha cảm thấy hứng thú nhất, bên Lạc và Kỳ Ninh mới là trạng thái qua cửa bình thường sao?
Hóa ra đây mới là chỗ may mắn chân chính.
Cảm giác thoát châu Phi vào châu Âu, sao lại không chân thật như vậy nhỉ?
Giống như là…… giá trị may mắn của đời này đều đã tiêu hao quá mức ấy……
——
Lại lần nữa trở lại trong phòng người chơi, hai người nghỉ ngơi một chút.
Đến ban đêm.
Tiêu Lam một mình ngồi ở đầu giường, từ trong không gian trữ vật lấy ra ở B tiểu thư nơi đó đạt được 【 Chiếc hộp Pandora 】.
【 Tên: Chiếc hộp Pandora (không biết) 】
【 Năng lực: Không biết 】
【 Thuyết minh: Không biết 】
Một chiếc hộp hẳn là có quan hệ đến Tiêu Thành Nham, hết thảy đều là không biết, cũng vô pháp bị những người khác mở ra.
Trên hộp cũng không có khóa, nhìn qua chỉ là tùy ý khép lại mà thôi.
Nhưng bất luận Tiêu Lam chổng ngược nó hay là ném tung lên, nắp hộp đều không chút sứt mẻ, phảng phất như bị hàn chết vào rồi.
Đầu ngón tay truyền đến xúc cảm lạnh băng, làm người cảm giác nội tâm bất an một trận.
Mở ra, rốt cuộc sẽ có cái gì?
Cậu thử thăm dò xốc nắp hộp lên.
Không nghĩ tới chỉ hơi hơi dùng sức mà thôi, 【 Chiếc hộp Pandora 】 giống như là một chiếc hộp phổ phổ thông thông không khóa lại, dễ như trở bàn tay mà bị mở ra.
Giống như là, Tiêu Thành Nham đã động tay động chân trên cái hộp này, chỉ có bản thân Tiêu Lam mới có thể mở ra.
Mà bên trong chính là cái thẻ kẹp sách kim loại năm đó cậu đưa cho ba mình kia.
Tiêu Lam cầm lấy thẻ kẹp sách.
Thẻ kẹp sách vẫn là bộ dáng năm đó, không có bất luận biến hóa gì, nó thậm chí cũng không phải đạo cụ, nhìn không tới bất luận lời thuyết minh nào.
Trừ cái này ra, bên trong rỗng tuếch.
Chỉ vầy?
Tiêu Lam nhịn không được nghi hoặc lên.
Tiêu Thành Nham đặc biệt để ở chỗ NPC nơi đó, thậm chí không ai có thể mở ra, bên trong chỉ đặt một cái thẻ kẹp sách cả đạo cụ cũng không tính?
Cậu đem thẻ kẹp sách lăn qua lộn lại nhìn vài lần, vẫn cứ không có bất luận thu hoạch gì.
Chung quy không đến mức là Tiêu Thành Nham nhàm chán, cố tình thiết trí cho mình một trò đùa dai đi?
“Ha ha ha……” Bỗng nhiên, Tiêu Lam nghe được cách mình không xa truyền đến tiếng cười.
Cậu rõ ràng là một người ngốc tại trong phòng, phòng người chơi trong Thế Giới Hàng Lâm, nếu không có chủ nhân cho phép, căn bản không có khả năng có người tiến vào.
Đây là tình huống như thế nào?
Tiêu Lam quay đầu nhìn lại, lại thấy được một người quen thuộc lại có chút xa lạ.
Là Tiêu Thành Nham.
Nhưng Tiêu Thành Nham này hoàn toàn không giống như trong trí nhớ của cậu.
Tuy rằng có dung mạo như nhau, nhưng người này ánh mắt thoạt nhìn cuồng ngạo lại tùy ý, dáng người cũng cường tráng hơn rất nhiều, trên mặt mang theo tươi cười, là Tiêu Lam chưa từng gặp qua.
Hơn nữa càng kỳ quái chính là, hoàn cảnh vị trí của Tiêu Thành Nham.
Ông ngồi trên tảng đá bên cạnh một cái ao dung nham, cả người đều mang theo vết thương, áo gió màu xám trên người cũng rách tung toé, thoạt nhìn như vừa mới đã trải qua một trận đại chiến.
Ao dung nham này, hiện tại đang như dung hợp cùng phòng ngủ của Tiêu Lam.
Một nửa là phòng ngủ bình thường, còn lại là ao dung nham tự nhiên xuất hiện, phảng phất như đây vốn dĩ chính là một bộ phận trong phòng ngủ của cậu vậy.
Tình huống này là sao?
“Ê, sao choáng váng rồi?” Tiêu Thành Nham lần thứ hai mở miệng.
Tiêu Lam tìm về thần chí, nghĩ tới thân phận đại sư ảo thuật của Tiêu Thành Nham, nếu là ảo thuật, hết thảy đều có khả năng đi?
Nhưng đối mặt với người cha quá mức phức tạp này, cậu nhất thời có chút không biết mở miệng như thế nào: “……”
Tiêu Thành Nham lại mang vẻ mặt không sao cả: “Con thoạt nhìn có rất nhiều nghi hoặc nha, dù sao môi giới này vốn chính là vì con mà thành lập.
Không bằng chậm rãi hỏi, để ba ba có thể kiên nhẫn giải thích cho con.”
Tiêu Lam lung lay thẻ kẹp sách trong tay: “Môi giới, là chỉ thẻ kẹp sách này sao?”
Tiêu Thành Nham: “Trong rất nhiều màn chơi, bà đều lưu lại một ít đồ vật mà con quen thuộc, nếu con cảm thấy hứng thú với ba thì nhất định sẽ đi tiếp xúc, mấy thứ này cuối cùng chỉ hướng đều là chỗ này của ba thôi.
Được rồi, con muốn biết cái gì?”
Tiêu Lam nghĩ nghĩ, chọn một vấn đề để bắt đầu: “Ba…… Lúc mất tích, có phải không tính toán quay lại hiện thực nữa không?”
Tiêu Thành Nham gật gật đầu: “Đúng vậy, ba có một mục tiêu yêu cầu toàn lực ứng phó, cho nên không tài nào chăm sóc thế giới hiện thực nữa, lúc ấy tính toán xử lý xong chuyện công ty còn lại và nợ nần liên quan thì không trở về nữa.”
Tiêu Lam nhăn mày lại: “Lúc ấy tính toán xử lý nợ nần, chính là sau đó tại sao lại tìm tới Thành Văn Nhất…… Không, hẳn là tại sao ba lại biết kỹ năng của con, hơn nữa xác định con nhất định sẽ tiến vào trò chơi?”
Tiêu Thành Nham cười cười: “Xem ra con đã gặp qua thằng nhãi màu mè Thành Văn Nhất kia, ba đoán chắc là nó chủ động đi tìm con, đúng hay không?”
Tiêu Lam gật đầu.
Tiêu Thành Nham: “Khi đó ba đã không xuất hiện ở chỗ sáng, chỉ là âm thầm xử lý chuyện còn lại của công ty mà thôi.
Chỉ là có một ngày ba trộm…… ba về nhà nhìn thoáng qua, thế nhưng phát hiện đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm trên người con.”
Lúc ấy chỉ là muốn lặng lẽ nhìn bà xã, nhìn con một chút mà thôi.
Lại phát hiện con trai mình cũng vào địa ngục, ông rất khó hình dung tâm tình mình vào một khắc kia.
“Lúc ấy, ba phái người muốn mang con lại đây, nhưng con đoán xem ba phát hiện cái gì?”
“Ba nghe không thấy bất luận tin tức gì liên quan đến Thế Giới Hàng Lâm.”
“Vậy không phải rất kỳ quái sao, một người mang theo đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm, lại giống như một người thường, bị che chắn.”
Lúc này Tiêu Lam mới nhớ tới, đã từng có một người rất kỳ quái, vào buổi tối nào đó trộm tìm mình đang trên đường tan học, trong miệng nói mấy lời bô lô ba la, còn có ý đồ bảo cậu lên xe.
Ngay lúc đó cậu cho rằng gặp phải tên bệnh tâm thần hoặc là biếи ŧɦái, cho nên trực tiếp chạy đi mất.
Nhưng nói thật, người kia trên người xăm hình trái Thanh Long phải Bạch Hổ, nụ cười lại đáng khinh, nhìn kiểu gì cũng không giống người tốt mà……
Thiếu niên tuy chỉ có mười lăm tuổi nhưng cũng không ngốc, kiểu gì cũng sẽ không lựa chọn đi cùng với người đó.
Tiêu Thành Nham tiếp tục nói: “Sau đó ba phát hiện chuyện càng kỳ quái hơn —— suốt một tháng, con cũng không hề tiến vào trò chơi, chuyện này khi đó Thế Giới Hàng Lâm là chuyện không thể tưởng tượng được, khi đó không có bất luận người chơi nào có thể có được thời gian nghỉ ngơi nhiều như vậy.”
“Sau đó nữa, ba phát hiện một đánh dấu khác trên người con.
Thật kỳ diệu, đánh dấu kia thế mà có thể áp chế đánh dấu của Thế Giới Hàng Lâm kia.”
“Vì thế, ba cảm giác sức mạnh của đánh dấu này, tìm được Kẻ Bội Nghịch.”
“Sau đó từ chỗ anh ta biết được chuyện của con, hơn nữa nương theo cơ hội con mang đến, chúng ta bắt đầu hợp tác.”
“Tuy rằng Kẻ Bội