Chương 160
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaoru Rits (kaorurits).
Vì không có vẻ đột ngột, Tiêu Lam lấy vali hành lý lẫn vào trong số du khách lên tàu.
Quá trình lên tàu rất thuận lợi, nhân viên phụ trách công việc kiểm phiếu không có bất luận hoài nghi gì, làm cậu thành công lên tàu Endymion.
Không gian trên tàu rất lớn, Tiêu Lam dựa theo số phòng trên thẻ phòng đi đến.
Cậu tính toán trước tiên xem một chút tình huống, rốt cuộc lữ trình của du thuyền không chỉ một ngày, một điểm dừng chân tạm thời là vô cùng cần thiết, nếu không thích hợp còn cần tìm địa phương khác.
Càng đi, cậu càng có một loại cảm giác không ổn.
Chàng trai này nhìn qua một bộ rất tinh anh, sao đường đến phòng anh ta lại càng đi càng xuống bên dưới?
Xung quanh càng ngày càng âm u, đã nhìn không đến cảnh biển, thậm chí cả đèn hành lang cũng đã hỏng mấy cái, cũng nhìn không tới người phục vụ, nơi này và toàn bộ du thuyền xa hoa thoạt nhìn căn bản là không cùng một cấp bậc.
Cuối cùng, Tiêu Lam đi tới phòng của mình ——F301.
Đây là một khoang ở tầng chót nhất, cả cái cửa sổ cũng không có, tuy rằng có điều hòa trung ương, nhưng không khí vẫn không tốt mười phần, không chỉ nặng nề, còn nghe lên có mùi là lạ.
Hiển nhiên, đây đại khái là căn phòng giá rẻ nhất trong một mớ phòng trên tàu này.
Tiêu Lam: “……”
Rất rõ ràng, cậu chọn trúng một tên đỗ nghèo khỉ rồi.
Còn là loại bề ngoài ngăn nắp sáng sủa, trên thực tế nghèo đến sắp tuột quần.
Này đại khái chính là tâm hữu linh tê giữa người nghèo với nhau đi.
Tiêu Lam quét thẻ tiến vào bên trong.
Đây là một phòng bốn người, trang trí bên trong cùng cấp bậc với hành lang, hiện tại bên trong đã có hai người.
Hai người đang ngồi ở mép giường, nhìn thấy có người tiến vào, bọn họ sôi nổi quay đầu nhìn lại đây.
Tiêu Lam cũng nhìn bọn họ.
Đó là hai thanh niên, một mặc áo hoodie và quần thể thao, kiểu dáng rất thời thượng, tóc ngắn nhuộm thành màu sợi đay, kiểu tóc cũng là tỉ mỉ chỉnh sửa qua, trên mặt mang theo tươi cười, dáng ngồi lười nhác thoạt nhìn rất tùy tính.
Một người khác mặc áo gió màu đen, mang mắt kính không gọng, tóc ngắn đen.
Lúc y ngồi cũng sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc.
Nhưng càng quan trọng là, trên tay người này đang bưng một khẩu súng ngắm tạo hình độc đáo, đây rõ ràng không phải phối trí mà du khách bình thường nên có.
Người chơi, trong đầu Tiêu Lam nháy mắt liền hiện lên hai chữ này.
Cũng không biết là vận khí tốt hay là kém, trong 6000 du khách, bạn cùng phòng của cậu thế mà lại là hai người chơi.
Đáy lòng Tiêu Lam vừa mới dâng lên một chút cảm giác đề phòng, thanh niên tóc màu sợi đay đối diện lại phất phất tay với cậu: “Chào ông nha, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được ông, Tiểu Lam Lam!”
Tiêu Lam có điểm ngốc ra: “……?”
Đây là tình huống như thế nào? Tiểu Lam Lam, chẳng lẽ là đang kêu cậu? Cái xưng hô này có phải quá mức gây thẹn rồi không……
Nhưng mà cậu hoàn toàn không quen biết người này, tại sao bộ dáng đối phương giống như rất quen thuộc cậu?
Thanh niên tóc đen liếc liếc đồng bạn mình một cái, giọng điệu đạm mạc mà phản bác: “A Huyền, cậu ta và ông một chút cũng không thân nhau, ông có vẻ nhiệt tình quá mức, nhìn rất khả nghi, hoàn toàn không giống như người tốt.”
Thanh niên tóc màu đay trừng mắt nhìn đồng bạn: “A Thịnh, ông có thể đừng làm tui quê độ được không!”
Thanh niên tóc đen bình tĩnh mà nói: “Đó là bởi vì ông có quá nhiều chỗ cần quê.”
Y thu hồi súng lại, tỏ vẻ chính mình không có ác ý, quay đầu nói với Tiêu Lam: “Xin chào, tôi là Phong Thịnh, người bên cạnh này là Văn Tri Huyền.”
Tiêu Lam gật gật đầu với bọn họ: “Chào các cậu.”
Văn Tri Huyền nói: “Tiểu Lam Lam à, từ rất sớm tôi đã nghe từ chỗ lão ba về sự tồn tại của cậu rồi, trước kia ổng thường xuyên cùng ba cậu uống rượu đó, ngẫu nhiên cũng nghe ba cậu nhắc đến chuyện của cậu.”
Tiêu Lam nhớ tới Tiêu Thành Nham từng nhắc qua, đã từng có một lão tửu quỷ dùng đạo cụ hi hữu tìm ba đổi rượu ảo thuật, từ giọng điệu ngay lúc đó của ba xem ra, hẳn là có chút giao tình với lão tửu quỷ.
Chẳng lẽ vị lão tửu quỷ này chính là cha của Văn Tri Huyền?
Văn Tri Huyền vuốt cằm mình, nói: “Hình như nói là uống rượu cũng có chút không chuẩn xác.
Bởi vì ba tôi mỗi lần trở về đều là vẻ mặt thịt đau, nói gia hỏa Tiêu Thành Nham này lại hố ông ý một đống đạo cụ hi hữu, còn không cho tôi nói ra ngoài sợ mất mặt.
Nhưng mà mỗi lần ổng lại tung tăng đưa lên cho người ta hố, thật là không hiểu nổi hữu nghị giữa bọn họ……”
Cả chỉ tiết cũng đối nhau, xem ra người này thật đúng là con trai của lão tửu quỷ.
Hai cha con đều bị Thế Giới Hàng Lâm kéo vào đây, trình độ xui xéo này cũng tương đương hai cha con Tiêu Lam rồi.
Nhưng việc lão ba nhà mình lợi dụng ảo thuật hố đạo cụ của người ta này, thật đúng là làm người có hơi chột dạ nha, nói dễ nghe là bọn họ kẻ muốn cho người muốn nhận, hẳn là không cần Tiêu Lam bồi thường.
Tiêu Lam: “…… Này đại khái chính là tình hữu nghị giữa đàn ông với nhau đi.”
Chàng trai thề muốn đứng trên đỉnh bần cùng hơi nhẹ nhàng thở phào ra.
Văn Tri Huyền: “Đúng rồi, chuyện cậu tiến vào trò chơi việc tôi còn nghe nói từ chỗ Tiểu Nhất Nhất đó.”
Tiêu Lam nghi hoặc: “Tiểu Nhất Nhất?”
Văn Tri Huyền tùy ý nói: “À, chính là gia hỏa Thành Văn Nhất màu mè hoa lá hẹ kia, anh ta với chuyện liên quan đến ba cậu luôn đặc biệt tích cực.”
Tiêu Lam: “……”
Trình độ đặt tên của các hạ thật đúng là lợi hại.
Cậu đột nhiên cảm thấy có “Tiểu Nhất Nhất” chống đỡ phía trước, "Tiểu Lam Lam" cũng không phải khó có thể tiếp nhận đến vậy.
Hạnh phúc, luôn là sinh ra trong so sánh.
Nhưng có điều, dám đặt cái nickname nghe là thấy thẹn này cho Thành Văn Nhất, còn có thể tung tăng nhảy nhót đến bây giờ, sức chiến đấu của Văn Tri Huyền hẳn cũng không tầm thường đi?
Bằng không, có khả năng đã sớm cả nhà bị đem đi lấp biển.
Văn Tri Huyền nói, còn giơ ngón tay cái lên, “Fanclub Tiêu ca của cậu quá lợi hại, người dám đào góc tường Tiểu Nhất Nhất mà vẫn còn sống, Tiểu Lam Lam cậu là người đầu tiên luôn á, trâu bò!”
Tiêu Lam: “……”
Hội fanclub Tiêu ca thanh danh đã lan xa đến thế sao?
Cái fanclub này rốt cuộc đã tự động sinh sôi nẩy nở đến nông nỗi đáng sợ như thế nào, ngẫm lại đều làm người ta lạnh hết cả sống lưng……
Bỗng nhiên, Văn Tri Huyền chớp chớp mắt với cậu: “Tiểu Lam Lam, cậu muốn biết tin tức về phó bản này không? Nể mặt giao tình lão ba chúng ta, tôi có thể miễn phí tặng kèm nha.”
Tiêu Lam hỏi: “Cậu là chỉ walkthough* sao? Cái này hẳn là tổng kết không ra mới đúng?”
(*Game walkthough có thể hiểu là một kinh nghiệm, một cách chơi hoặc một trải nghiệm chơi một game nào đó của người chơi trước.
Được truyền lại hoặc được hướng dẫn lại cho người chơi sau.
Chỗ này QT dùng "công lược", mình tìm không được từ tiếng Việt, dân chơi game cũng dùng tiếng anh luôn1)
Văn Tri Huyền lắc lắc đầu: “Cũng không phải, màn chơi này gọi là ‘Tàu Endymion’, là một màn cao cấp rất có tiếng.
Bởi vì tuyến chính của nó đặc biệt đơn giản, mỗi một người chơi tiến vào trò chơi đều sẽ bị sắp xếp tiến vào tổ chức khác nhau, sau đó những tổ chức này sẽ sắp xếp cho người chơi thân phận cùng nhiệm vụ, cũng đưa chúng ta lên tàu.”
Tiêu Lam cảm giác được không đúng: “Sắp xếp? Các cậu là như thế nào lên tàu?”
“Tổ chức kia của tôi cho tôi vé lên tàu và thân phận, trực tiếp là lên đây rồi, nếu vận khí tốt còn có thể rút trúng thân phận càng tốt á.” Văn Tri Huyền cười nhìn về phía Tiêu Lam, “Sao vậy, chẳng lẽ cậu rút trúng tổ chức không đáng tin cậy sao?”
Tiêu Lam tỏ vẻ không muốn nói chuyện: “……”
Hóa ra giữa tổ chức và tổ chức với nhau cũng có chính quy và gà rừng nha.
Tiêu Lam thay đổi đề tài: “Nó nổi tiếng ở đâu? Không chỉ là tuyến chính đơn giản thôi chứ?”
Dựa theo hiểu biết của cậu đối với người chơi, có thể lên tới cao cấp, hẳn là đều sẽ không thỏa mãn với chỉ thuận lợi tồn tại qua