Cố Thịnh An do dự bước từng bước rụt rè ra cửa theo Tiêu Lam.
Ngoài cửa, con mèo đen trùm khăn xanh đang đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy Tiêu Lam đi ra, hắn liền trực tiếp dẫn đường cho cậu, bước chân nhẹ nhàng đến nỗi không phát ra một chút âm thanh nào trên mặt đất.
Lạc dừng lại ở một góc.
Tiêu Lam mượn vách tường để che mình lại, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Dương Đức Cao lo lắng đi qua đi lại, cả lưng căng cứng, hai tay hoảng loạng chà tới chà lui, vừa đi vừa lảm nhảm: "Không sao, không sao cả, mười năm qua mày chưa từng tìm tới tao, hiện tại chắc chắn cũng không thể tới được.."
Ông ta càng đi càng sợ hãi, hô hấp rối loạn, mồ hôi chảy ướt đẫm cái đầu thưa thớt tóc kia, thậm chí còn bắt đầu đấm thẳng vào tường.
Đột nhiên sau lưng bị một lực mạnh mẽ đánh úp, làm cho Dương Đức Cao choáng váng.
Còn không chờ ông ta kịp đứng vững, một đôi tay từ đằng sau đã chế trụ không cho phép ông động đậy.
Ngay sau đó lấy dây thừng trói chặt ông ta lại.
Cả quá trình xảy ra liền mạch lưu loát, mà Dương Đức Cao hiện tại vẫn chưa rõ có chuyện gì xảy ra.
Ông ta vì sao lại nằm trên mặt đất? Từ đầu đến cuối ông ta còn không thể thấy rõ mặt kẻ đánh lén.
Tiêu Lam thuận tay mở một cửa phòng ra không tốn tới ba giây, trực tiếp ném người vào đó.
Sau đó quay đầu lại vẫy tay với Cố Thịnh An đang đứng ngây ngốc ngoài cửa: "Vào đi nào, còn đứng đó làm cái gì?"
Cố Thịnh An lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, tập trung lấy lại tinh thần nhìn Tiêu Lam, ánh mắt mang theo vài phần kính sợ: "Tiêu..
Tiêu ca, anh đây là đã từng luyện qua rồi hả?"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Cũng từng thử nghiệm qua vài người."
Hồi đó khi làm việc ở quán Bar, cậu luôn gặp phải mấy vị khách hết say rượu rồi lại gây rối, cùng một tên sâu rượu nói đạo lý vốn là chuyện vô dụng, lại không thể đánh nhau với khách hàng, cho nên cách an toàn nhất mà cậu vẫn luôn dùng là trói lại rồi tống ra khỏi quán.
Cho nên cái này thật ra chỉ là do quen tay hay việc mà thôi à.
Cố Thịnh An sợ run người, tư thế cũng có thêm vài phần cung kính: "Tiêu ca, có cần chuẩn bị dụng cụ hay không?"
Tiêu Lam nhìn anh như đang nhìn một tên thiểu năng: "Bây giờ là xã hội pháp trị có hiểu không?"
Cố Thịnh An: "..."
Ngài không phải là mới làm như vậy hay sao, hơn nữa thế giới Hàng Lâm cũng có pháp luật hả?
Tiêu Lam ngồi xổm xuống, nhìn Dương Đức Cao đang nằm trên mặt đất rồi mỉm cười chào hỏi: "Xin chào Dương lão sư."
Dương Đức Cao vốn đánh giá cao người trước mặt, rõ ràng là một bộ dáng đẹp trai lịch sự, nhưng tại sao khi ra tay lại nhanh và tàn nhẫn đến như vậy.
Giọng ông ta run run: "Cậu, cậu là ai? Cậu mà dám làm gì thì tôi..
tôi báo cảnh sát đó."
Thanh niên trước mắt nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường: "Ông nghĩ mình có thể báo cảnh sát được à?"
Trong thế giới này chỉ sợ là không có cảnh sát, hoặc là điện thoại của bọn họ không liên lạc được, hoặc là cảnh sát sẽ vì đủ mọi nguyên nhân mà bị mắc kẹt giữa đường.
Dương Đức Cao nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiêu Lam, trong lòng trùng xuống, xong rồi xong rồi, người này khẳng định có bối cảnh sau lưng, cư nhiên có thể nhúng tay vào chuyện của cảnh sát.
Tiêu Lam dùng dây thừng vỗ vỗ vào mặt Dương Đức Cao: "Dương lão sư, tôi có vài điều thắc mắc, hy vọng ông có thể hợp tác."
Dương Đức Cao run rẩy: "Cậu nói đi.."
Tiêu Lam đi thẳng vào vấn đề: "Ông giết Cố Mặc bằng cách nào?"
Nghe vậy sắc mặt Dương Đức Cao bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt ông ta trừng lớn, vẻ mặt không thể tin: "Sao mày biết được --"
Nói xong liền cảm thấy được bản thân vừa lỡ lời, liền vội vàng bào chữa: "Không không không, tôi không có làm, nhất định là hiểu lầm rồi."
Sắc mặt Tiêu Lam trầm xuống: "Dương lão sư, như vậy không thú vị chút nào.
Một người vốn trông có vẻ lịch sự như ông, đáng tiếc lại bị bọn tôi vô tình phát hiện ra một vài sở thích cá nhân, nếu đem mấy điều đó công bố ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?"
Cậu còn nói rõ thêm một chút: "Nữ sinh trung học đó nha."
Dương Đức Cao sắc mặt tái nhợt: "Tụi mày!"
Tiêu Lam đứng từ trên nhìn xuống: "Hay là, bọn tôi đem ông lột sạch, chỉ để lại mỗi cái quần lót rồi đem ông ra để giữa đường phát trực tiếp.
Sau đó gửi cho học sinh của ông xem?"
Tiêu Lam lại thấp giọng xuống, dụ dỗ: "Đừng lo lắng, bọn tôi đối với việc giao ông cho cảnh sát không có hứng thú, bọn tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vụ án này thôi, một chút đam mê cá nhân ấy mà, ông có thể hiểu đúng không."
Nói xong còn nhìn Cố Thịnh An một cái, Cố Thịnh An đơ người ra vài giây, sau đó cũng phối hợp lộ ra nụ cười biến thái.
Hai người bọn họ hiện tại giống như chỉ thực sự hiếu kỳ với việc truy tìm hung án mà thôi.
Dương Đức Cao chần chừ: "Thật..
thật không?"
Tiêu Lam cười một cái, nụ cười này dưới ánh trăng có chút dữ tợn: "Đương nhiên, tôi cũng không thích cảnh sát, bọn chúng luôn phá hư những tác phẩm nghệ thuật mà tôi tâm đắc."
Dương Đức Cao dao động, ông ta sợ nếu không nói, hai tên biến thái này sẽ thật sự khiến ông ta biến mất khỏi cõi đời này.
"Bọn họ không phải nói Cố Mặc là một nữ sinh tùy tiện sao, vừa lúc đó tôi..
tôi có mặt trong một nhóm, cũng thấy được ảnh chụp của cô ta." giọng điệu Dương Đức Cao có chút hưng phấn, "Tôi liền đi tìm cô ta, cũng có hứa sẽ trả tiền.
Không ngờ cô ta lại cự tuyệt, còn muốn bỏ chạy, chuyện này nếu để người khác biết thì phải làm sao? Tôi..
tôi trong lúc kích động nhất thời liền..
liền bóp cổ cô ta tới chết."
Dương Đức Cao bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của hai người, cảm thấy cổ họng đang bị dao cứa vào: "Tôi..
tôi cũng không ngờ cổ cô ta nhỏ yếu như vậy, dùng sức một chút đã..
đã bị bẻ gãy.."
Mười năm trước Dương Đức Cao cỡ 50 tuổi, thân thể cường tráng, đối phó với một nữ sinh trung học yếu đuối căn bản không tốn chút công sức nào.
Tiêu Lam lạnh giọng: "Thi thể đâu?"
Dương Đức Cao: "Tôi cũng không biết, lúc ấy đằng sau khách sạn đang sửa chữa lại, tôi liền đem thi thể cắt nhỏ ra..
trộn vào xi măng, sau đó tôi không còn biết gì nữa.."
Cố Thịnh An nhịn không được hừ một tiếng khinh miệt, Tiêu Lam nhìn anh ta nhắc nhở bảo trì hình tượng nhân vật.
Tiêu Lam: "Còn một vấn đề, pháp khí mà Trương Khiết nói đến là cái gì?"
Dương Đức Cao đấu tranh một chút, nhưng cảm thấy nếu không nói thì thi thể sẽ lạnh ngay lập tức, cuối cùng cũng chịu thành thật nói: "Cái này tôi không rõ lắm, chỉ biết là thứ được một cao nhân đưa cho, là bảo bối của cô ta, khi nãy có cho tôi che mắt đụng thử một chút, cảm giác giống như kim loại."
Tiêu Lam nhớ lại nhân vật phản diện trên phim, bắt chước vẻ mặt của bọn họ: "Cám ơn Dương lão sư, hôm nay tôi rất vừa lòng với sự hợp tác của ngài."
Sau đó đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, dưới góc độ của Dương Đức Cao nhìn qua chỉ thấy được hình dáng ngược sáng của cậu, ngữ khí cậu tràn đầy hứng thú: "Chuyện hôm nay là bí mật của ba người chúng ta, tôi sẽ đem nó giấu – thật – kĩ – càng, hy vọng Dương lão sư cũng có thể giữ gìn bí mật này thật tốt."
"Dương lão sư chắc cũng không muốn để học trò mình biết được đúng không?"
Cả người Dương Đức Cao run lên,