Tiêu Lam tiếp tục tiến về phía trước, lần này cậu không còn gặp quỷ đả tường nữa.
Đi giữa làn sương mù khiến cậu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi có hai bóng người xuất hiện giữa màn sương trắng chầm chậm bước tới, là Trương Khiết cùng Trình Lãng, Trương Khiết dường như đã bị trật chân, bước đi khập khiễng, Trình Lãng một bên đỡ cô, giúp cô bước đi.
Hai bên chạm mặt nhau, sắc mặt Trương Khiết thay đổi.
Trong miệng lại tràn ngập mùi vị của cái giẻ rách bẩn thỉu kia, cô ta oán hận nhìn chằm chằm con mèo đen chết tiệt, sau đó nhìn Tiêu Lam với đôi mắt sắc như dao.
Phát hiện cô có chút không thích hợp, Trình Lãng hỏi: "Sao vậy?"
Trương Khiết ỷ vào có người bảo hộ mình, lá gan cũng lớn hơn vài phần: "Vừa nãy chính tên này là người trói em lại! Chúng ta xuất hiện ở nơi này cũng là do hắn ta giở trò quỷ, vốn chỉ thiếu chút nữa là đã thành công, vậy mà hắn ta lại phá hủy pháp khí mất."
Trình Lãng sắc mặt âm trầm, nắm tay xiết chặt lại: "Con m* mày --"
Không đợi anh ta nói xong, Tiêu Lam đã nện thẳng một đấm lên cây cột gỗ bên cạnh, "Rầm" một tiếng, cây cột gãy làm đôi.
Tiêu Lam nhìn bọn họ mỉm cười: "Có chuyện gì sao?"
Trình Lãng: "..."
Trương Khiết: "..."
Không có việc gì, làm phiền rồi.
"Thay vì tìm tôi để ôn chuyện, hai người hình như có bạn tới thăm này." Tiêu Lam chỉ vào sau lưng bọn họ.
Hai người nghi hoặc quay đầu lại.
Một cái máy tính kiểu cũ xuất hiện trong làn sương, màn hình đang phát sáng, trên đó xuất hiện một phần mềm giao diện trò chuyện, tốc độ nói chuyện vô cùng nhanh.
Phó Văn Bác: Tụi bây có nghe gì chưa? Đêm qua Cố Mặc cùng một tên côn đồ bỏ trốn?
Bạn học a: Thật hay giỡn vậy, mày đừng có nói lung tung.
Phó Văn Bác: Thật đó, tất cả mọi người đều nói như vậy, nghe nói Dương lão sư tận mắt chứng kiến.
Tao đảm bảo cô ta đang mang thai, không giấu được nữa nên mới phải bỏ trốn.
Đỗ Vũ Oái: Tiện nhân ghê tởm, học chung lớp với cô ta đúng là sỉ nhục lớn nhất trong đời tao.
Trương Khiết: Ồ, mong là Cố Mặc không gặp chuyện gì, cố ấy xuất hiện trên tin tức này, thật làm cho người ta lo lắng quá.
Bạn học B: Tin tức gì vậy?
Trương Khiết: Cậu không biết à? [Chuyển tiếp tin]
Đỗ Vũ Oái: Đ* má!
Trình Lãng: Tao đã sớm biết cô ta là loại người đó nên mới chướng mắt cô ta đến như vậy, tụi mày xem tiếp cái này này.
[Chuyển tiếp tin]
Mỗi bài báo đều được phóng đại đến từng chữ, để có thể hấp dẫn người đọc, mỗi bài đều không ngại mà bóp méo sự thật, cứ như vậy bị Trình Lãng và Trương Khiết gửi tới nhóm lớp, khiến nhóm lớp nhất thời bùng nổ.
Sắc mặt Trương Khiết hết xanh lại trắng: "Không..
không phải..
Tôi chỉ quan tâm tới cô ấy thôi.."
Trình Lãng cũng run rẩy: "Tôi không biết, không phải do tôi.
Dường như để phản bác lại những lời dối trá của bọn họ, hình ảnh trong màn sương trắng bắt đầu thay đổi.
Vẫn là hình ảnh cũ bị phai màu, Trương Khiết nhàn hạ nằm trên giường công chúa được trang trí tinh xảo, mặc một bộ áo ngủ tơ lụa sang trọng, một tay lấy đồ ăn vặt, một tay đánh chữ:
Công chúa J: Tiền gửi cho cậu, cứ dựa vào những thông tin tôi đưa mà viết.
Quả quýt bát quái tiểu R: Ok, đảm bảo khiến cô hài lòng, có muốn đưa thêm tiền để đưa lên mấy trang báo tốt nhất không?
Công chúa J: Tất nhiên! Các người có bao nhiêu trang báo? Không bằng viết nhiều thêm vài bài nữa đi.
Quả quýt bát quái tiểu R: Chỉ cần cô đưa thêm tiền, đảm bảo cho cô lên trang nhất!
Công chúa J: Hừ, tôi thiếu tiền chắc?
Phía bên kia màn hình, Trình Lãng ngồi trong căn phòng nhỏ hẹp bình thường của anh ta, chia sẻ mọi liên kết mà Trương Khiết gửi cho anh ta đến khắp nơi, khuôn mặt tươi cười không ngừng tìm chủ đề để có thể trò chuyện cùng Trương Khiết.
Trình Lãng cùng Trương Khiết liếc nhìn nhau, trong mắt đối phương đều lộ ra vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
Tiếng chuông điện thoại thanh thúy dễ nghe vang lên.
Trương Khiết như bị sét đánh, cô ta nhìn chiếc di động đời mới nhất của mình, tựa như một con người bị ma quỷ chọn trúng.
Sự sợ hãi khiến cô ta toàn thân cứng đờ, đến nỗi không có đủ dũng khí để ném chiếc điện thoại ra xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tên Cố Mặc hiện trên giao diện cuộc gọi đến.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Cố Mặc:" Trương Khiết.
"
Trương Khiết trợn tròn mắt, kịch liệt thở gấp khiến câu nói của cô ta đứt quãng không ngừng:" Cố..
a..
Cố..
Cố Mặc..
"
Giọng nói của Cố Mặc tựa như chỉ đang nói chuyện phiếm cùng bạn bè:" Vì cái gì? "
Sợ hãi làm cho đôi môi Trương Khiết run rẩy, mỗi âm thanh phát ra đều có chút mơ hồ:" Tôi, tôi..
"
Nhưng cô ta có thể nói gì bây giờ? Nói rằng ngày khai giảng Cố Mặc được mọi người chú ý nhiều hơn cô ta, nói rằng học trưởng mình nhìn trúng lại khen ngợi bài văn của Cố Mặc, nói rằng bản thân ghen tị với nhan sắc của Cố Mặc, nói rằng bản thân khi biết gia cảnh nghèo khó của Cố Mặc liền vô cùng đắc ý và khinh thường?
Cuối cùng cô ta chỉ có thể yếu ớt biện hộ:" Không phải do tôi giết, cô đừng tới tìm tôi có được không..
"
Cố Mặc bật cười, tiếng cười vô tư nhẹ nhàng phát ra:" Không "
"...!"
Trương Khiết hét lên một tiếng chói tay đầy tuyệt vọng, dường như lúc này mới lấy lại đủ sức lực bình thường, lấy tay ném thẳng điện thoại xuống đất.
Tiếp theo cô ta lấy từ trên người mình xuống đủ thứ đồ ném về hướng điện thoại, đó là một chuỗi hạt đeo tay được khắc hình Phật, một sợi dây chuyền bằng ngọc bích phát ra ánh sáng mờ ảo, một lá bùa để trong túi gấm giấu ở tay áo..
Đáng tiếc vô dụng.
Chuỗi hạt bị một lực đạo vô hình kéo đứt giữa không trung, hạt châu rơi khắp nơi, sợi dây ngọc