Tại nơi mà thi thể Đỗ Vũ Oái biến mất, trong nháy mắt, hành lang phía đối diện truyền đến tiếng bước chân dồn dập của một ai đó, giống như một diễn viên đã được sắp xếp để xuất hiện trên sân khấu từ trước.
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, người xuất hiện trong màn sương mù là -- Trình Lãng.
Anh ta giờ phút này không còn hình tượng của một con người tài năng mẫu mực như lúc trước nữa, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng giờ đã ướt đẫm mồ hôi, tạo thành một mớ hỗn độn trên đầu, tây trang được cắt may khéo léo hiện tại cũng dính đầy bụi đất, trên mặt cũng có thêm vài vết xước.
Cũng không biết đã chạy bao lâu, anh ta thở hổn hển, cũng không ngờ vừa quay đầu lại thấy Tiêu Lam, quả thật bị dọa sợ tới mức hồn phi phách tán, bước chân cũng sắp trụ không nổi, thiếu chút nữa ngã gục trên mặt đất, Trình Lãng phải lấy tay chống vào tường mới tạm thời giữ vững được cơ thể của chính mình.
Trình Lãng sau khi bỏ mặc Trương Khiết thì liền một đường bỏ chạy như điên, trên đường dù có nghe thấy âm thanh gì cũng không dám quay đầu lại.
Anh ta cảm thấy sau lưng mình luôn có tiếng bước chân gắt gao đi theo, chỉ cần anh ta dừng lại thì tiếng bước chân cũng biến mất, tựa như người kia đã hợp nhất với cơ thể anh ta.
Sợ hãi như vậy khiến anh ta không dám thả lỏng, liều mạng cắm đầu chạy về phía trước.
Anh ta một đường cúi đầu, không hề phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi, chỉ cố sức đi tìm đường sống.
Nhưng mà khách sạn suối nước nóng từ khi nào lại rộng đến như vậy, tại sao chạy mãi vẫn không tìm được lối ra?
Anh ta cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, lại không nghĩ rằng bản thân lại đang ở một nơi quen thuộc như thế -- khuôn viên trường trung học, nơi bắt đầu của mọi cơn ác mộng.
Mà đứng trước mặt anh ta, lại chính là cái tên đem Cố Mặc trở lại nhân gian.
Vì cái gì mà phải trợ giúp nữ nhân chết tiệt đó, cô ta vốn đã chết mười năm trước, mãi mãi im lặng không phải tốt hơn sao, vì cái gì lại quay trở về, vì cái gì lại quấy rầy cuộc sống của anh ta.
Trình Lãng chỉ tay vào Tiêu Lam, phẫn nộ cùng sợ hãi khiến anh không thốt nên lời.
Đúng lúc này, sương trắng bốn phía chậm rãi tản ra.
Trước mặt Trình Lãng xuất hiện một cái cầu thang, nhưng anh nhớ lúc trước dù có chạy xuôi chạy ngược cũng không thể tìm thấy lối thoát khỏi hành lang mà!
Vẻ mệt mỏi trên mặt anh ta dần biến mất, thay vào đó là vẻ mừng rỡ phấn khích, cơ thể sắp sụp đổ dường như cũng lấy lại sức lực.
Trình Lãng cuối cùng cũng không quan tâm đến Tiêu Lam nữa, ý niệm duy nhất trong đầu anh ta lúc này chỉ có bỏ chạy, chỉ cần đi qua đoạn cầu thang này nữa thôi thì anh ta có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái chết tiệt này rồi.
Trình Lãng nhanh chóng chạy đến bậc thang, nhưng cảm giác dưới chân truyền đến lại không phải là mặt đất cứng rắn.
Cơn đau quằn quại từ bụng truyền đến, làn gió thổi tới dẫn theo lý trí đã mất của anh trở về một chút.
Anh ta lúc này mới ý thức được, bậc thang tại sao lại nằm ngay dưới chân mình? Anh ta rơi xuống với tốc độ cực nhanh, khuôn mặt ngày càng gần với mặt đất cứng rắn kia.
"Không.." Câu nói cuối cùng của Trình Lãng trước khi bị nhấm chìm trong âm thanh va chạm cực lớn.
Cố Mặc từ đầu đến cuối không hề gọi điện cho anh ta, có lẽ đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Cùng lúc đó trong màn sương mù, Phó Văn Bác hoảng sợ đối mặt với một cái xác chết từ trên trời rơi xuống.
Trình Lãng bởi vì rơi từ trên cao xuống mà gương mặt hoàn toàn bị biến dị, nát be bét, nhưng vẫn còn mơ hồ lưu lại vẻ kinh hoàng không thể chấp nhận trước khi chết.
Phó Văn Bác co rúm lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy trên đầu là tường nhà trắng như tuyết, không có bất cứ cái lỗ nào để có thể khiến cho một người rớt xuống, mà Trình Lãng lại tựa như xuất hiện từ hư không.
Sương trắng xung quanh cuồn cuộn, che khuất đi tầm mắt của hắn, dày đặc đến mức làm cho hắn cảm thấy có chút hít thở không thông.
Sương trắng dần tan đi, Phó Văn Bác sững sờ.
Hắn nhớ lại khách sạn suối nước nóng, vẫn là vẻ yên tĩnh của mười năm sau, nhưng đồ dùng lại mới hơn rất nhiều, đây chính là -- khách sạn lúc Cố Mặc gặp chuyện!
Hắn từng nghe nói, bởi vì chuyện của Cố Mặc nên trong khoảng thời gian này thường xuyên có cảnh sát tới hỏi thăm, ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của khách sạn, thế là ông chủ liền tạm thời đóng cửa để sửa chữa lại, sau khi sự kiện đầy bão táp này trôi qua mới mở cửa kinh doanh lại.
Phó Văn Bác lấy máy ảnh trong túi ra, là một nhiếp ảnh gia, cho dù là tận thế thì hắn cũng sẽ không bao giờ vứt bỏ dụng cụ của mình.
Hắn đang định tìm thử xem có cách nào đi ra ngoài được hay không thì căn phòng đang khóa kế bên truyền đến âm thanh xẹt xẹt của tia điện.
Đây là âm thanh mà chỉ có TV kiểu cũ khi khởi động mới có, do Phó Văn Bác lúc còn nhỏ ở trong nhà bà có từng nghe qua, đã một khoảng thời gian rất lâu rồi không có nghe lại.
Hắn do dự không biết có nên đẩy cửa bước vào hay không, cửa không khóa nên chỉ cần hắn đẩy nhẹ một cái sẽ tự động mở ra, tựa như đang hoan nghênh hắn đã đến.
Xuất hiện trước mặt hắn là một cái TV kiểu cũ, màn hình trắng đen từ từ sáng lên, hình ảnh xuất hiện bên trong chính là -- bản thân Phó Văn Bác.
Dường như có một cái camera ẩn nào đó đã được sắp đặt từ trước, chất lượng hình ảnh cũng không tốt lắm, giống như một đôi mắt đang nhìn trộm, âm thầm mà dõi theo hắn, vừa tham lam vừa