Tiêu Lam phải tốn một chút thời gian mới tìm được văn phòng.
Cửa có dấu vết bị đập phá dữ dội, nhìn vào lớp bụi dày bám trên những vết nứt thì xem ra những dấu này đã có từ rất lâu.
Bên trong văn phòng cũng có chút lộn xộn, ghế ngã lung tung, mấy thứ vốn phải nằm trên bàn cũng bị hất xuống mặt đất một cách thô bạo, còn máy tính thì dường như bị ai đó cố ý đập vỡ tan tành.
Cứ như có người nào đó mang theo tâm trạng phẫn nộ bước vào rồi phát tiết lên đống đồ vật này vậy.
Thời gian trong siêu thị có lẽ cũng dừng ngay sau khoảng khắc này.
Suy cho cùng nếu siêu thị vẫn tiếp tục hoạt động sau khi bị đập phá thì không lý nào văn phòng lại không được dọn dẹp.
Vị trí treo chìa khóa trên tường trống không, cũng không biết có bị rớt vào mớ hỗn độn này hay không nữa.
Nơi này cũng thực sự quá bừa bộn, Tiêu Lam cẩn thận tìm kiếm một hồi lâu cũng không tìm ra chút manh mối nào.
[Ngài đang muốn tìm thứ gì sao? ]
Tiêu Lam vừa tìm kiếm vừa trả lời: "Chìa khóa hoặc bất kì đồ vật nào có liên quan đến Trương Đông."
[Vậy mong ngài cho phép tôi được cống hiến sức lực vì ngài.]
Tiêu Lam: "Anh?"
[Xin ngài chờ một chút.]
Bóng đen trong phong thư tràn ra ngoài, ở phạm vi bán kính cách Tiêu Lam 2 mét bắt đầu lục soát khắp văn phòng, tìm tòi một hồi thì mặt đất bắt đầu xuất hiện những chỗ đánh dấu màu đen.
[Trong phòng không có chìa khóa, chỉ có một vài giấy tờ có liên quan đến Trương Đông.]
Tiêu Lam khiếp sợ, cái tốc độ tìm kiếm này quả thực không đùa được, cảm giác như cái máy rada di động vậy.
Nếu phạm vi điều tra của Lạc rộng hơn một chút thì cậu không chừng phần thắng nằm trong cậu rồi.
Cái tên này không phải do gian lận mà bị phong ấn đó chứ?
Tiêu Lam mất một chút thời gian để đem những mảnh giấy đó ghép lại với nhau, thì ra là một bản thông báo kỉ luật:
Quản lý kho Trương Đông bởi vì liên tục ngủ trong giờ làm việc, tự do rời khỏi vị trí làm việc, lớn tiếng với khách hàng, phá hoại hàng hóa, xâm phạm đến hệ thống của siêu thị gây ra ảnh hưởng lớn đến hình tượng của siêu thị.
Chính vì thế từ giây phút này, ban quản lý quyết định sa thải Trương Đông và đồng thời yêu cầu anh phải bồi thường cho những thiệt hại mà mình gây ra.
Hy vọng tất cả mọi người lấy đây để làm gương, từ đó thực hiện nghiêm túc các quy định của siêu thị, giữ vững đạo đức nghề nghiệp cùng tác phong tốt đẹp.
Thông báo từ siêu thị XX
Ngày XX tháng XX năm XX
Tiêu Lam quơ quơ bản thông bán được dán bằng băng dính tên tay, cười khẽ một tiếng: "Xem ra Trương ca đây không chỉ là một con quỷ keo kiệt, mà lúc làm người cũng là một kẻ không ra gì nha."
[Hắn ta lúc tặng quà cũng rất keo kiệt, chỉ dám chọn một phong thư trông ít giá trị nhất.]
Tiêu Lam: "..
chắc là do hợp với khí chất độc đáo của tôi đi."
[Sự nghèo khổ của ngài quả là một khí chất độc đáo]
Tiêu Lam nhìn dòng chữ ưu nhã xuất hiện trên tường, trên trán nổi đầy gân xanh: "..
Tôi có nên cảm thấy hãnh diện và cám ơn anh vì lời khen này không"
Ước chừng thời gian, có lẽ đã đến lúc các người chơi tập hợp, Tiêu Lam bước ra ngoài và tiến về phía quầy thu ngân.
Lúc Tiêu Lam đến quầy thu ngân thì nơi đây đã tập trung rất nhiều người chơi, họ đều trông rất lo lắng.
Lâm Nghiêm mở miệng phá vỡ sự im lặng: "Thời gian không còn nhiều, hãy cùng trao đổi thông tin mọi người tìm được trước khi đến đây."
Đồng thời anh ta cũng lấy ra bảng chấm công của Trương Đông.
Trên đó còn rất nhiều chỗ trống, có vẻ như người này thường xuyên đi muộn về sớm.
Tiêu Lam cũng lấy ra giấy thông báo kỷ luật, không hề có ý định che giấu.
Cậu biết đối thủ của mình trong trò chơi này không phải là người chơi.
Tuy Lâm Nghiêm đang có tâm tư khác, nhưng trao đổi thông tin vẫn rất cần thiết.
Tiêu Lam nói: "Tôi tìm được giấy thông báo kỷ luật trong văn phòng quản lý nhà kho, phạm vi làm việc của Trương Đông là kho hàng."
Lâm Nghiêm đưa tay nhận lấy, hỏi: "Tìm được chìa khóa không?"
Tiêu Lam lắc đầu: "Tôi đã thử tìm khắp phòng mấy lần, không có."
Lâm Nghiêm nhẹ gật đầu, sau đó quay đầu nói với mọi người: "Còn ai tìm được gì nữa không?"
Mọi người yên lặng lắc đầu.
"Xem ra chúng ta chỉ có chừng này manh mối cho vòng lựa chọn đầu tiên." Lâm Nghiêm trầm tư nói, "Trương Đông chức vị không cao, đi làm không nghiêm túc, thậm chí còn từng bị xử phạt."
"Hắn ta chán ghét những người tiêu tiền bậy bạ, vậy chúng ta có nên chọn những món đồ rẻ nhất không?" một người phụ nữ trung niên hỏi.
Lâm Nghiêm: "Cũng không nhất định, có thể phải chọn trúng những thứ hắn cần mua.
Ví dụ, trong mắt những người nghiện ma túy, chất kích thích chính là những thứ họ nhất định phải có, những người nghiện rượu thì sẽ bỏ ra một số tiền lớn để mua rượu.
Những thứ này đối với họ không phải là tiêu tiền phung phí."
"Vậy..
phải làm sao bây giờ?" có người hỏi.
Lâm Nghiêm trả lời: "Như vậy đi, chúng ta hãy bắt đầu với những vật dụng quen thuộc hằng ngày, hoặc thứ gì mà mọi người nghĩ Boss sẽ thích."
Nói xong anh ta còn lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Tiêu Lam và một học sinh nữ tóc dài, nữ sinh nhẹ nhàng gật đầu.
Tiêu Lam khẽ cau mày, anh ta rốt cuộc muốn đem bao nhiêu người ra để kiểm chứng đây?
"Hoan nghênh! Hoan nghênh mọi người đến với -- siêu thị cuối cùng của tôi!
Giọng nói khàn khàn cất lên, hấp dẫn sự chú ý của tất cả người chơi.
Không biết từ lúc nào mà trước quầy thu ngân đã xuất hiện một người mặc đồng phục siêu thị.
Đó là một người đàn ông với nước da xám xịt, con mắt đục ngầu như xác chết.
Hắn ta như một tên thần kinh khoa tay múa chân trước mặt mọi người, đi kèm với nụ cười khoa trương cứng nhắc trên mặt, tạo cảm giác vô cùng cổ quái.
Dứt lời hắn tháo mũ xuống, hướng về phía người chơi cúi chào, khoe ra phần gáy đã bị nát bấy.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt của một số người chơi liền thay đổi, nhịn không được lùi về sau một bước, cố gắng ẩn mình trong đám đông.
Nhìn thấy phản ứng của người chơi, Trương Đông càng thêm hưng phấn, giọng điệu không tự chủ mà cao hơn vài phần:" Hẳn là mọi người đã mong chờ nó từ rất lâu rồi? Không làm mất thêm thời gian, chúng ta cùng bắt đầu chơi thôi nào-- "
" -- bắt đầu từ ông.
"
Ngón tay đen xì của hắn duỗi ra, chỉ vào người đàn ông trung niên hói đầu từng cản đường nữ hướng dẫn viên.
Mặt người đàn ông trắng bệch, mồ hôi túa ra như mưa, ông ta vừa quay đầu bỏ chạy về hướng thang máy vừa la toáng lên:" Tôi không chọn! Tôi không chọn! "
Nữ hướng dẫn viên lần nữa xuất hiện ở dưới thang máy, khuôn mặt tươi cười không hề thay đổi:" Xin hãy chọn một món đồ để nộp cho nhân viên thu ngân "
" Không..
Tôi không -- "người đàn ông kinh hoàng bỏ chạy, nhưng thang máy đột nhiên chuyển sang chỗ khác khiến ông ta dù đã chạy một lúc lâu vẫn không cách nào chạm được tới thang máy.
Dù đã cố gắng tăng tốc nhưng ông ta vẫn như cũ không đuổi kịp chuyển động của thang máy.
" Xin hãy chọn một món đồ để nộp cho nhân viên thu ngân.
"
" Không..
không..
quỷ! Người kia là quỷ! Tôi sẽ chết mất! "Người đàn ông vẫn cố gắng chạy trốn nhanh hơn, nhưng khoảng cách vẫn không hề ngắn lại.
" Xin hãy chọn một món đồ để nộp cho nhân viên thu ngân.
"
Thấy sau ba lần nhắc nhở nhưng ông ta vẫn không có ý định quay lại, nụ cười trên mặt nữ hướng dẫn viên kéo dài đến tận mang tai:" Phạm quy -- "
Giọng nói trầm xuống, thang máy đột nhiên dừng lại rồi mở ra.
Người đàn ông bị bất ngờ không phản ứng kịp, trực tiếp bị thang máy cuốn vào:" Cứu tôi! Cứu tôi với! "
Thang máy cắn nuốt với tốc độ cực nhanh, ông ta còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị nhai tới phần lưng, tiếng xương cốt bị đè ép phát ra tiếng" răng rắc ".
Máu tươi theo thang máy trượt xuống, hòa cùng với tiếng kêu hét thảm thiết, ở trước mặt mọi người dần chỉ còn lại một vũng máu.
Sắc mặt người chơi trở nên trắng bệt, ba nữ sinh vội che miệng để ép giọng của mình xuống.
Đám người trưởng thành cũng trở nên lúng túng, bọn họ không một ai dám phát ra âm thanh.
" Ha ha ha ha..
"
Tiếng cười khàn khàn khó nghe của Trương Đông phá tan sự yên tĩnh.
Hắn bật cười ngã nghiêng, đôi mắt đục ngầu hả hê ngắm nhìn sự do dự của người chơi, dường như rất hưởng