Nhìn thấy mục tiêu của mình trong gang tấc bị đoạt lấy, hầu gái đương nhiên sẽ không cam tâm.
Cô ta dùng sức muốn giật cổ tay đang bị nắm ra khỏi tay Lạc, nhưng lại không ngờ rằng người này vào lúc cô ta dùng sức mà buông tay ra, người hầu gái ngay lập tức bị mất trọng tâm ngã về phía sau.
Tiêu Lam nhân cơ hội lách mình vào phòng thay đồ nhỏ bên cạnh, vẫy tay với Lạc, Lạc lập tức nhận ra ý của cậu, phóng ra một chút bóng đen lẫn vào bóng của hầu gái để tạm thời giữ chân cô ta, cũng nhân cơ hội chạy đến cửa.
Hầu gái còn muốn đuổi theo, lại phát hiện cơ thể của chính mình dường như bị cố định tại chỗ, hoàn toàn không động đậy được.
Cô ta ra sức giãy dụa, vất vả thoát thân sau đó nhào thẳng về phía phòng thay đồ, đáng tiếc chậm một bước, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt.
Trong phòng thay đồ, Tiêu Lam vừa đóng cửa xong trên mặt còn có chút mơ màng.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, chiếc vòng ren đeo trên cổ hầu gái trong lúc chạy tới bị rơi ra, lộ ra cái cổ cứng cáp đầy gân xanh, vì thế cậu có thể nhìn thấy rõ ràng -- hầu kết.
Nghe đồn là hầu gái mà ta?
Hàng này không đúng nha quý cô quản gia.
"Tiên sinh, ngài muốn thứ nào?"
Giọng nói của Lạc kéo suy nghĩ Tiêu Lam trở lại, cậu quay đầu nhìn Lạc đang đứng trước dãy treo đồ mỉm cười nhìn mình.
Lúc này lực chú ý của Tiêu Lam mới bị dời đi, bắt đầu đánh giá phòng thay đồ này.
Hai bên vách tường đều có những tủ quần áo được chạm khắc tinh xảo đang mở sẵn, trong đó có không ít lễ phục, nhìn qua cái nào cũng làm bằng chất liệu cũng tốt, quần áo được cắt may hoàn mỹ, hơn nữa còn có đủ loại kích cỡ khác nhau cho khách tuufy ý lựa chọn, thậm chí bên trong còn có hai phòng thử đồ.
Không chỉ có quần áo, mà từ giày, mũ, nơ đến các loại khuy măng sét hay ghim cài áo, tất cả đồ thường đi kèm với lễ phục đều có trong này.
Thậm chí còn có sô pha và ghế tựa để nghỉ ngơi, tất cả đều toát lên vẻ quý tộc sang trọng.
"Ừm.." là một kẻ nghèo thâm niên, Tiêu Lam lập tức rơi vào trầm mặc khi nhìn thấy đống đồ nay.
Trừ bỏ quần áo cùng giày, nơi này còn rất nhiều thứ mà cậu hoàn toàn không biết: Cái kẹp bên này là cái gì? Cái mạng che mặt bên kia là sao? Vì sao lại có hoa? Mặc quần áo không phải là vấn đề có thể giải quyết trong vòng một phút sao?
Trò chơi này thật sự là quá khó khăn, không hề thân thiện với người chơi nghèo tí nào.
Từ lúc tiến vào thế giới Hàng Lâm, đây là rắc rối lớn nhất mà Tiêu Lam gặp phải.
"Tiên sinh, để tôi chuẩn bị cho ngài."
Lạc mỉm cười bước đến, thay Tiêu Lam giải quyến cái mớ rắc rối này.
Hắn ung dung đi lại tủ quần áo, nhanh chóng chọn lựa.
Thậm chí còn lo lắng đến việc thế giới trong trò chơi có thể sẽ động thủ không ít, nên không lựa chọn áo đuôi tôm lộng lẫy, mà lại chọn loại lễ phục dễ dàng hoạt động hơn.
Các đồ trang sức dư thừa gây ảnh hưởng đến hoạt động cũng không cần, dù sao bọn họ cũng không phải thật sự đến để thân cận với phu nhân Bella, không cần phải..
ăn mặc quá mức ưu tú.
Hai người đều tự thay quần áo, Tiêu Lam ngồi trước gương để Lạc giúp thay đổi kiểu tóc.
Lạc nhẹ nhàng, cẩn thận chải tóc cho Tiêu Lam, những thao tác tạo kiểu tóc cũng vô cùng thuần thục và lưu loát.
Tiêu Lam suy nghĩ, Lạc trước kia nhất định là một người rất chú trọng đến dáng vẻ của mình.
Rõ ràng ngay cả bản thân mình là ai cũng quên mất, nhưng lại có thể nhớ rõ cách phối hợp các loại lễ phục phức tạp như vậy.
Cuối cùng, Tiêu Lam mặc trên người một bộ lễ phục màu đen vừa vặn, bên trong là áo sơ mi trắng và áo gilê cùng màu, phối hợp với một cái nơ đen, tóc chải gọn gàng.
Cả người nhìn qua mảnh mai rắn chắc, giống như một thiếu gia quý tộc vậy.
Cậu quay đầu lại nhìn Lạc, Lạc đã thay lễ phục, lúc này trên người cũng toát lên vẻ cao quý hơn so với khi mặc tây trang bình thường, nhưng thật ra người này vẫn luôn như vậy, không có khác biệt gì lớn.
Cậu giơ tay lên, Lạc giúp cậu sửa sang lại tỉ mỉ từng chi tiết trên lễ phục.
Nhìn bản thân trong gương, Tiêu Lam có cảm giác vô cùng xa lạ, ngay cả khi Lạc đã lượt bớt rất nhiều trình tự, nhưng cậu cũng chưa bao giờ chăm sóc bản thân một cách kỹ càng như vậy.
"Tiên sinh, đây là?" sửa tới phần cổ tay áo, Lạc hỏi về vết sẹo trên cổ tay Tiêu Lam.
"Lần đầu nấu ăn bị phỏng." Tiêu Lam mỉm cười, lộ ra dáng vẻ hoài niệm, "Trước kia chưa bao giờ biết hóa ra nồi để cháy lâu sẽ nóng đến như vậy."
Bởi vì mẹ đột nhiên ngã xuống, một thiếu niên còn chưa trưởng thành bất đắc dĩ phải gánh thêm gánh nặng cuộc sống gia đình, lần đầu tiên nấu ăn tất nhiên sẽ khó ăn, còn khiến cho bản thân thương tích đầy mình.
Khi đó cậu mới chợt nhận ra, hóa ra mỗi một chi tiết xử lý trong nhà đều khó khăn đến vậy.
Lạc lẳng lặng nhìn vào vết sẹo, giống như vô tình dùng đầu ngón tay xoa nhẹ một chút, sau đó lập tức chỉnh lại cổ tay áo, đem nó che lại.
Hai người đổi quần áo xong thì rời khỏi phòng thay đồ.
Đi ra khỏi cửa Tiêu Lam mới phát hiện bộ đồ mà Lạc phối cho mình quả là một màn trình diễn cao cấp, nhóm người chơi bên ngoài thực sự dùng cả linh hồn của mình để thể hiện cái gọi là "Thẩm mỹ thẳng nam", làm cho người ta đặc biệt muốn phỏng vấn cảm hứng phối hợp của bọn họ.
Trên người Vương Thái Địch mặc một bộ lễ phục màu trắng, phía dưới phối với cái quần dài sọc xanh, đeo một cái thắt lưng họa tiết da báo ở bụng, trên ngực còn cài thêm một bông hồng.
Vương Kha, từ trong ra ngoài đều một thân màu đen, giống như đang chuẩn bị ám sát phu nhân Bella.
Kỳ Ninh mang một cái áo đuôi tôm tao nhã, nhưng vẫn mang theo cái mũ rộng vành cùng với mặt nạ có mỏ chim như trước, khiến người ta vô cùng tò mò làm sao anh ta có thể ăn cơm được.
Người đàn ông cao lớn có thể là mục tiêu của Kỳ Ninh, rõ ràng là người da đen, vậy mà còn chọn một bộ quần áo màu vàng, nhìn qua như tượng vàng Oscar.
Ba người còn lại, cũng không khác biệt gì nhiều so với gã, đều là những người có niềm đam mê mãnh liệt với màu đỏ và xanh lá cây, giống như đang chuẩn bị ăn mừng Tết Nguyên Đán, bọn họ rõ ràng có chút hiểu lầm về lễ phục.
Chỉ có người phụ nữ duy nhất kia cư xử bình thường, trên người mặc một bộ váy dạ hội màu sâm panh (Chèn ảnh), tóc cũng được tạo thành một búi đẹp mắt.
Có lẽ do bộ dạng của người chơi lần này quá mức đặc sắc, thời điểm nữ quản gia vừa bước vào liền bị cách ăn mặc đầy mới lạ của bọn họ dọa sợ đến mức lùi lại vài bước, thậm chí còn quên luôn việc phải nâng cao cằm.
Cô ta trợn trừng mắt, nhìn đám người sặc sỡ đủ sắc màu không biết phép tắc là gì, vươn tay chỉ vào bọn họ, giọng nói cũng run run: "Ngươi, sao các ngươi lại dám thất lễ với phu nhân như thế! Các ngươi đến tột cùng có biết mình đang ở đâu không!"
Quản gia tiến lên vài bước, đang định tiếp tục thuyết giáo.
Bỗng nhiên tiếng chuông vô cùng lớn không biết từ đâu truyền đến, cắt ngang dự định của cô ta.
Cô ta nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, vứt bỏ những gì định nói, ngược lại nghiêm mặt nói với người chơi: "Xin đi theo tôi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi."
Dứt lời cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng rời đi, như thể sợ rằng chỉ cần nhìn những người này thêm một chút nữa sẽ khiến đôi mắt của bản thân tổn hại đến mức không thể cứu vãn.
Đi theo đằng sau quản gia, người chơi rời khỏi phòng thay đồ, tiến vào một hành lang dài khác.
Trên đường đi quản gia không nói lời nào, hầu gái trong phòng thay đồ cũng không đi theo.
Cũng không biết trang viên phu nhân Bella rốt cuộc lớn đến chừng nào, đã đi trên hành lang này được vài phút rồi nhưng vẫn chưa tới nơi.
Trên đường, có mấy người chơi muốn tìm một chút tin tức, hỏi quản gia vài vấn đề, nhưng quản gia chỉ giữ nguyên vẻ mặt cao ngạo bước về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho đám người chơi mà cô ta dẫn theo.
Không biết là do thiết lập trò chơi không cho cô ta giải thích, hay chỉ đơn thuần là do sợ bị dáng vẻ của mấy người này làm cho cay mắt nên mới không nói chuyện.
Người chơi cũng chỉ đành từ bỏ, im lặng theo sát phía sau cô ta.
Cuối cùng, một cánh cửa được chạm khắc lộng lẫy hơn những gì đã thấy trước đây xuất hiện trước mặt mọi người, quản gia nhẹ nhàng gõ cửa, cửa lớn từ bên trong chậm rãi mở ra.
Cùng lúc đó, người chơi cũng nghe thấy hệ thống nhắc nhở:
"Leng keng!"
Giọng nữ xinh đẹp mềm mại đáng yêu vang lên: "Anh có thể đến quyến rũ em a~"
Đây là cái nhắc nhở qq gì?
Chẳng lẽ phương pháp qua cửa chính là trở thành người được phu nhân Bella lựa chọn làm chồng? Nhưng nếu nói vậy thì trò chơi này không phải chỉ có một người được qua cửa sao, hay có lẽ phu nhân Bella cũng thích càng nhiều càng tốt..
Hoặc là lần nhắc nhở này còn có ý khác?
Boss lần này thoạt nhìn hoàn toàn không giống Trương Đông của Chung điểm siêu thị hay Cố Mặc trong Lục đạo suối nước nóng, nếu đoán sai dụng ý của bà ta có thể sẽ cực kỳ thê thảm.
Biểu tình của những người chơi giờ phút này đều vô cùng đặc sắc, có suy tư, có bất an, thậm chí còn có cả hưng phấn, không biết bọn họ đang não bổ cái gì không phù hợp với trẻ em nữa.
Cánh cửa mở ra, đại sảnh dự tiệc tráng lệ nguy nga xuất hiện trước mặt mọi người.
Trần nhà điêu khắc tinh xảo, đèn chùm pha lê sáng lấp lánh, đồ nội thất bằng gỗ mắc tiền, trên vách tường treo những bức tranh vừa nhìn qua đã nhận ra là của các họa sĩ nổi tiếng, còn có những đồ vật tinh xảo được trưng bày khắp nơi, ngay cả thảm trải sàn cũng được thay đổi hoa văn theo chủ đề của sảnh tiệc.
Dưới sự chỉ dẫn của quản gia, mọi người ngồi vào bàn tiệc dài.
Tiêu Lam chọn nơi cách khá xa vị trí chính, thứ nhất là xuất phát từ lý do an toàn không muốn ngồi quá gần Boss, thứ hai là đã trải qua chuyện hầu gái, cậu đối với thẩm mỹ của phu nhân Bella vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi.
Bên trái cậu là Vương Thái Địch, bên phải là Lạc.
Mấy người lúc trước nhã nhặn với người chơi nữ duy nhất hiện tại đã vội vàng ngồi xuống vị trí phía trước, trong mắt đều trần ngập vẻ mong chờ, không biết nên nói họ cam đảm hay ngu dốt không biết sợ hãi là gì.
Không để người chơi chờ lâu, cánh cửa lớn khác của sảnh tiệc chậm rãi mở ra, tiếng bước chân từ bên trong truyền đến, các người chơi đều ngẩng đầu nhìn lên.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tiêu Lam lại nghe thấy vài âm thanh không thích hợp lắm, là một vị phu nhân quý tộc sống trong nhung lụa, sẽ có tiếng bước chân nặng nề như vậy sao?
Bóng mờ khổng lồ bao phủ vị trí cửa, lộ ra một góc váy lộng lẫy tinh tế, một bóng người vô cùng lớn chui vào cửa.
Đúng vậy, là chui vào.
Cửa ở trang viên này vốn dĩ đã vô cùng cao, nhưng mà vị phu nhân này