Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiêu Lam nhanh chóng rời khỏi giường.
Cậu không mặc lại bộ lễ phục rắc rối kia mà trực tiếp thay quần áo của bản thân khi mặc vào trò chơi, tùy tiện rửa mặt một chút, sau đó rời khỏi phòng với Lạc.
Đến cửa, Tiêu Lam phát hiện Lạc đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bên cạnh, phòng bên trái cậu là Lạc, phòng bên phải là một người chơi không biết tên.
"Làm sao vậy?" Tiêu Lam hỏi, tầm mắt cũng hướng về phía Lạc đang nhìn.
Vừa nhìn qua thì phát hiện, trên cánh cửa có lưu lại vết màu trắng xám, kích thước khá lớn, hơn nữa hình dạng cũng không rõ ràng, nhìn qua rất khó để nhận diện được đó là dấu do vật gì để lại.
Lạc đưa tay lên thử đụng vào vết kia, một chút màu trắng dính lên găng tay hắn.
Hắn nói với Tiêu Lam: "Đây là bột chì, từng được phụ nữ dùng để trang điểm, có thể giúp cho làn da trở nên trắng bệch phù hợp với thẩm mỹ của thời đó."
"Cách trang điểm lố như thế rất thịnh hành với tầng lớp quý tộc, quý tộc thường cho rằng chỉ có những người hay lao động thì làn da mới bị ngăm đen, vì thế làn da trắng bệch chính là tượng trưng cho địa vị thân phận."
"Chì? Không phải nó có độc sao?" Tiêu Lam vô cùng khâm phục dũng khí theo đuổi sắc đẹp của phụ nữ thời xưa.
Nếu đã biết đây là thứ dùng lên mặt được quý tộc yêu thích.
Tiêu Lam lại đánh giá thứ đang dính trên cửa, càng xem càng cảm thấy thứ kia giống như dấu của một khuôn mặt, bởi vì kích thước quá lớn, kết cấu nhìn qua cũng không giống với người bình thường, nên lúc trước không nhận ra.
Bên trong trang viên này, người có kết cấu khuôn mặt vừa lớn vừa không giống người thường, thật sự chỉ có một người mà thôi.
Nói cách khác, sau khi nhóm người chơi quay về phòng, phu nhân Bella đã từng đến trước cửa phòng của một trong số bọn họ, sau đó áp sát lên cửa chăm chú nghe lén động tĩnh trong phòng, mà người chơi lại không hề hay biết gì.
Điều này rất kỳ lạ.
Bước chân phu nhân Bella nặng nề như vậy, nếu xuất hiện ở trên hành lang thì không lý nào người chơi lại không nghe thấy được.
Là do phu nhân Bella có cách để giấu tiếng bước chân của chính mình, hay là do phòng của người chơi có vấn đề?
"Lạc, anh có cảm nhận được động tĩnh gì khác thường không?" Tiêu Lam hỏi.
Lạc lắc đầu: "Không có, trong phòng tôi tất cả đều vô cùng bình thường.
Hấn vẫn luôn đứng trong phòng Tiêu Lam, bên trong thật sự không phát sinh bất cứ chuyện gì không thích hợp, về phần những người khác, hắn không có để tâm đến.
Vì hiện tại không có manh mối gì nên Tiêu Lam chỉ đành gõ cửa phòng người chơi kia, dưới ánh mắt sợ hãi của anh ta kể cho anh ta nghe những chuyện xảy ra trước cửa phòng.
Về phần người chơi kia liệu có mất ngủ hay không, đó không phải là trách nhiệm của cậu.
Sau đó Tiêu Lam tính đi tìm phòng bếp trước, có thể tìm được đồ ăn của người hầu là tốt nhất, nếu thật sự không tìm được thì tìm nguyên liệu nấu ăn dự trữ sẵn, mấy đồ nguyên liệu này chắc cũng không đến mức bị phu nhân Bella xuống tay đi.
Tiêu Lam cùng Lạc vừa tránh khỏi hầu gái trực đêm vừa chậm rãi xuống lầu một, bọn họ tìm kiếm dưới lầu một lúc lâu, cuối cùng cũng lờ mờ tìm thấy vị trí phòng bếp.
Nhưng ngay lúc bọn họ đang đến gần phía phòng bếp thì bỗng lên một giọng hát phát ra từ bên trong cánh cửa phòng bếp đang đóng chặt.
Là một bản tình ca dành cho người mình yêu say đắm.
Tiếng ca du dương, giai điệu uyển chuyển, hơn nữa người đang hát còn có một giọng hát rất hay, thật lòng mà nói, bài hát này thật sự rất tuyệt vời.
Xen lẫn vào đó là âm thanh va chạm của dụng cụ nhà bếp, làm cho người ta không kìm được mà tưởng tượng ra cảnh người con gái ca hát bên trong đang chuẩn bị đồ ăn cho người mình yêu, hẳn là một khung cảnh vô cùng ấm áp mới đúng.
Nhưng Tiêu Lam nhận ra thanh âm này, đây là -- phu nhân Bella.
Tình huống hiện tại là, phu nhân Bella đang ở trong phòng bếp vừa hát vừa bắt tay vào đại nghiệp xử lý nguyên liệu hắc ám của bà ta, có vẻ thập phần vui vẻ.
Tiêu Lam phía bên kia tất nhiên là không thể vui nổi, phu nhân à, bà có hơi bị nhiệt tình quá với việc chuẩn bị mấy thứ nguyên liệu hắc ám này không? Ngay cả thời gian ngủ cũng không nỡ lãng phí luôn hay gì?
Xuyên qua cửa bếp có thể mơ hồ thấy được bóng dáng to lớn của phu nhân Bella, xem ra kế hoạch vào phòng bếp đêm nay chỉ có thể tạm thời bỏ qua một bên.
Thay đổi phương hướng, bọn họ bắt đầu tìm vị trí kho hàng.
Vị trí của kho hàng không hề bị che khuất, hơn nữa cửa ra vào cũng rất dễ thấy, tuy rằng trên cửa có ổ khóa, nhưng loại khóa kiểu cũ này không hề gây khó khăn cho Tiêu Lam một chút nào, chỉ vài giây sau bọn họ đã vào được bên trong.
Vận khí không tệ, đúng lúc trong kho hàng đang chất đầy nguyên liệu nấu ăn.
Lẫn với đồ ăn còn có hai bóng người, là Vương Thái Địch và Vương Kha.
Vốn ban đầu hai người bọn họ đang ngồi xổm chung với nhau, không hề nhúc nhích vây quanh một thứ nhìn khá giống cái nồi, sau khi nghe tiếng mở cửa mới đồng thời quay đầu nhìn lại.
" Tiêu Lam! Phí Lạc! "Vẻ mặt Vương Thái Địch tựa như thấy được vị cứu tinh, nhóc buông vật thể màu đen vô cùng khả nghi trên tay xuống, vẫy vẫy tay với hai người.
Vương Kha cũng gật đầu với họ xem như chào hỏi.
Tiêu Lam đối với lời chào hỏi của bọn họ, có hơi nghi hoặc, đây là có chuyện gì?
Đến gần cậu mới phát hiện, trước mặt hai anh em Vương Thái Địch không chỉ bày một cái nồi, mà đến tận bốn năm cái nồi lung tung loạn xạ, bên trong đều chứa vật thể đen sì không biết tên.
Nhìn qua đúng là hiện trường lật xe cực kì thảm khốc.
Ánh mắt Vương Thái Địch lóe lên tia hy vọng:" Tiêu Lam anh có biết nấu cơm không? "
Dưới sự mong đợi tha thiết của Vương Thái Địch, Tiêu Lam tiếp nhận nhiệm vụ nấu cơm.
Lúc này cậu mới biết đưowjc rằng thứ nhìn giống cái nồi này thật ra đều là đạo cụ, chức năng duy nhất là nấu cơm không cần lửa, nhưng thành phẩm cuối cùng hoàn toàn phụ thuộc vào trình độ của người nấu.
Thấy Tiêu Lam thuần thục đem nguyên liệu nấu ăn cắt thành từng khúc rồi bỏ vào trong nồi, gương mặt Vương Thái Địch rạng rỡ hẳn lên.
Trình độ nấu ăn của anh trai chính là ác mộng thời thơ ấu của nhóc, không ngờ rằng sau khi vào trò chơi, bởi vì nguyên liệu lạ mà tài nấu ăn của anh trai nhóc tiến hóa, thật sự có thể gọi là sản phẩm thí nghiệm của nhà giả kim.
Nhân lúc đang nấu cơm, Tiêu Lam tùy tiện tán ngẫu với nhóc:" Hai người vào đây bằng cách nào? Khi nãy tôi thấy khóa cửa không có vết tích gì mà.
"
Vương Thái Địch chỉ chỉ về phía cửa sổ trên cao của kho hàng:" Phá cửa sổ mà vào.
"
Tiêu Lam ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ bằng kính cách mặt đất một khoảng rất cao bị cưỡng chế phá một góc, gió đang rít gào từng cơn thảm thiết, trong lòng đột nhiên hiểu ra phong cách làm việc của Vương Kha.
Tiêu Lam có hơi tò mò:" Mấy người phá cửa sổ không bị hệ thống nhắc nhở sao? "
Vương Thái Địch suy nghĩ:" Anh đang nói đến việc tăng chú ý của Boss sao? Mức độ phá hủy này thật ra rất an toàn, trang viên này lớn như vậy, muốn khiến phu nhân Bella chú ý có thể cần phải phá hủy vài tầng lầu.
"
Hoàn toàn không nhắc đến giá trị nghèo khó, xem ra chỉ có một mình Tiêu Lam mới nhận được thông báo về giá trị nghèo khó, người chơi khác dường như sẽ không vì phá hư đạo cụ mà nghèo đi.
" Cậu cảm thấy trò chơi lần này có ý gì? Có vẻ như không thật sự muốn chúng ta quyến rũ phu nhân Bella.
"Tiêu Lam đột nhiên nghĩ đến điều này.
Vương Thái Địch nhìn chằm chằm vào cái nồi không chớp mắt:" Điều Boss nói ra đôi khi chính là bẫy, càng đến gần cuối thì Boss càng ít đưa ra gợi ý rõ ràng, lúc đó chỉ có thể dựa vào manh mối để xác định.
"
Tiêu Lam gật gật đầu, dường như có chút đăm chiêu.
Không quá lâu sau, Tiêu Lam đã nấu xong đồ ăn, cậu chia đồ ăn vào trong chén mà Vương Kha mang đến, sau đó cúi đầu ăn.
Vương Thái Địch nhìn mớ hỗn độn trong chén, rơi vào trạng thái tự hỏi tự hoài nghi vũ trụ và nhân sinh, vừa mới xảy ra cái gì? Cái này có gì khác với món của phu nhân Bella làm ra à? Tránh được mùng một không tránh khỏi mùng mười lăm [1], nên đến hay là muốn đến.
[1] tránh né nhất thời, nhưng rốt cuộc cũng không thể trốn tránh mãi mãi
Không không không, làm người sao có thể nông cạn như vậy? Dùng bữa không nên nhìn mỗi vẻ bên ngoài, nói không chừng còn siêu ngon đó chứ? Vương Thái Địch cố lấy dũng khí lấy một ít vật thể không rõ trong chén đưa vào miệng.
Ba giây sau, Vương Thái Địch nhìn xa xăm, nhóc đột nhiên cảm thấy bữa tối của phu nhân Bella không còn đáng sợ nữa.
Cái nghèo đã rèn luyện năng lực sinh tồn cho Tiêu Lam, lại rõ ràng không thắp sáng kỹ năng nấu nướng của cậu, có lẽ còn cướp mất vị giác của cậu luôn rồi.
Sắc mặt Vương Kha không hề thay đổi ăn một cách vội vàng, nhưng tay cầm chén lại gồng đến mức nổi cả gân xanh.
Chỉ có Lạc tao nhã ăn xong phần của bản thân, hơn nữa còn mỉm cười nói với Tiêu Lam:" Ăn ngon lắm.
"
Thức ăn của loài người thật sự rất đặc biệt, sau khi nấu nướng còn có thể biến thành món ăn không hề liên quan đến nguyên liệu chế biến, Lạc lần đầu tiên được ăn