Kho hàng vốn là một không gian khép kín, chỉ cần có người lớn tiếng nói chuyện một chút thì cả căn phòng liền có thể nghe thấy một cách rõ ràng.
Từ xa truyền tới âm thanh cãi vả:
"Dựa vào cái gì mà phải chia cho hắn, đây là do chúng ta phát hiện ra!"
"Vốn chỉ có năm phần, chia ra cho đủ sáu người cùng dùng cũng đủ phiền phức rồi!"
"Sao mấy người sao lại có thể cư xử như vậy được, cửa kho hàng là nhờ người ta mở ra mà.."
"Tụi tao cứ như vậy đây, mày có giỏi thì đi thì tìm hắn đi.
Còn nhỏ tuổi mà thấy trai đẹp liền nổi lên tâm tư tơ tưởng, đúng là loại không biết xấu hổ!"
Nói đúng hơn thì đó là cảnh một nữ sinh đang bị một đám người miệng tiện tấn công, hơn phân nữa đã lộ ra trạng thái người ít không đánh lại đông.
Bên đông bao gồm cặp vợ chồng đang gắt gao che chở một cái hộp, đứng bên cạnh là Lâm Nghiêm, tên lưu manh xăm tay cùng với người phụ nữ trung niên.
Đứng đối diện bọn họ là "phe ít", chỉ có mỗi nữ sinh tóc ngắn.
Nữ sinh tức giận đến mức mặt bỏ bừng lên, nhưng lại không có cách nào đấu lại đám người này, chỉ có thể đứng yên chịu công kích.
"Đây là có chuyện gì vậy?" Tiêu Lam chậm rãi bước từng bước tới, "Muốn che giấu thứ gì mà lại lớn tiếng như vậy sao?"
Thấy cậu xuất hiện, sắc mặt mọi người càng không tốt.
Nữ sinh tóc ngắn nhanh chân bước lại gần cậu, nhỏ giọng giải thích: "Bọn họ phát hiện ra một bộ phiếu miễn phí, theo lời Lâm ca nói thì nó chính là đạo cụ trò chơi, rất hữu ích đối với việc qua cửa.
Nhưng mà một bộ chỉ có 5 phiếu, bọn họ đang tính không chia cho anh."
Ánh mắt Tiêu Lam lướt nhẹ qua cái hộp đó một chút, cặp vợ chồng kia liền khẩn trương đến mức vội cất đi, sau đó nhìn cậu đầy cảnh giác.
Lâm Nghiêm nâng mắt kính lên, khuôn mặt lộ ra vẻ ôn hòa tươi cười: "Việc phân chia đạo cụ trong phó bản nên theo ý kiến số đông.
Dù tôi thấy cậu có công giúp mọi người, nhưng nếu mọi người không đồng ý thì tôi cũng không có quyền độc đoán đúng không?"
Người chồng nói: "Cái này là do tôi phát hiện ra!"
Tiêu Lam không thèm để tâm: "Tôi không có hứng thú với mấy tấm phiếu miễn phí này, suy cho cùng thứ miễn phí mới là thứ đắt nhất.
Thương nghiệp mỗi khi hạ giá hay miễn phí hàng hóa đều có mục đích khác, sẽ không có cái bánh nào tự nhiên từ trên trời rớt xuống."
Người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt khinh thường: "Không ăn được nho liền nói nho còn xanh.
Mỗi lần tôi lấy quà miễn phí có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu!"
Lâm Nghiêm phối hợp một cách nhịp nhàng: "Nếu đã như vậy thì tốt rồi.
Hiện tại chúng ta có năm phiếu, chia đều cho sáu người vẫn ổn, cậu không có ý kiến gì chứ?"
Tiêu Lam xua xua tay.
Lâm Nghiêm chuyển hướng sang phía nữ sinh tóc ngắn, lớn giọng hỏi: "Trông em có vẻ không tin tưởng tôi lắm, tôi có làm ra chuyện gì khiến em hiểu nhầm sao?"
Nữ sinh tóc ngắn tựa như bị rắn độc theo dõi, sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Lam: "Không..
Không có.."
Trong mắt Lâm Nghiêm thoáng qua một tia không vui, nhưng trong nháy mắt đã biến mắt: "Vậy em có muốn nhận phiếu không?"
Nữ sinh do dự một chút, nhìn qua chiếc hộp trong tay cặp vợ chồng, lại nhìn qua Tiêu Lam, khẽ cắn môi nói: "Không cần đâu ạ!"
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người, nữ sinh kia không chọn đi theo người chơi kinh nghiệm như Lâm Nghiêm mà ngược lại lại đi chọn cái tên người mới luôn độc lai độc vãng [1], không lẽ là một đứa nhan cẩu [2] không biết sợ là gì?
[1] chỉ người đi đâu cũng chỉ có 1 mình (theo baidu)
[2] là người có cảm tình đặc biệt với những người ưa nhìn, có thể hiểu là nhan khống (theo zhihu)
Bốn người bên kia lần lượt lấy phiếu miễn phí dưới sự sắp xếp của Lâm Nghiêm, anh ta lặng lẽ quan sát phản ứng của bọn họ trước, thấy không có gì xảy ra mới đưa tay cầm một tờ lên.
Nhưng vạn nhất không ngờ rằng, sau khi tấm phiếu miễn phí cuối cùng có người sở hữu thì hệ thống nhắc nhở xuất hiện, khiến cho sắc mặt bọn họ đồng thời thay đổi.
Người phụ nữ trung niên: "Cái, cái gì..
Tặng thêm một lần tiêu dùng!"
Người vợ rơi nước mắt: "Miễn phí cái gì chứ, đây là đang muốn lấy mạng thì có..
Đừng mà, tôi không muốn chọn đâu, chết chắc rồi.."
Tên lưu manh xăm tay không nói gì, trực tiếp ném phiếu giảm giá xuống đất.
Không ngời tới phiếu giảm gia vừa chạm đất liền biến mất, một giây sau lại xuất hiện trên tay gã.
Cái thứ quỷ quái này vậy mà lại là đạo cụ trói buộc.
Sắc mặt Lâm Nghiêm cũng trở nên khó coi, vẻ mặt ôn hòa ngày thường cũng không duy trì được nữa, anh ta nâng cao giọng: "Hoảng cái gì! Không phải chỉ thêm một lần chọn sao, đi theo tôi mà mấy người sợ cái đ*ch gì!"
Phiếu giảm giá được phát hành trong các hoạt động để thu hút thêm lượng khách hàng, tích góp danh tiếng, hay bắt buộc người sử dụng phải mua hàng của họ một lần nữa.
Nhiều người chỉ thấy miễn phí trước mắt, mà không để ý đến cái giá sau đó.
Tiêu Lam thấy bộ dạng bi thảm của họ, nhân lúc bọn họ không chú ý nhanh chóng cùng nữ sinh tóc ngắn bên cạnh bỏ đi.
Nếu còn ở lại không chừng sẽ biến thành cái bao cát cho bọn họ trút giận, không ai biết được mình sẽ làm ra loại chuyện gì khi đang kích động.
*
Đi cách đó một khoảng xa, Tiêu Lam mới hỏi: "Vì sao em lại lựa chọn tin anh?"
Nữ sinh tóc ngắn vừa định trả lời lại phát hiện bản thân mình không biết tên người ta là gì, lập tức có hơi xấu hổ.
Tiêu Lam nhận ra, mở miệng nói trước: "Anh tên là Tiêu Lam"
"Tiêu..
Tiêu ca, lúc trước em vô tình nghe được, chính anh ta là người bảo Duyệt Duyệt lấy chai rượu đó, còn khẳng định chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì, kết quả cậu ấy lại chết thảm như vậy.." Nữ sinh tóc ngắn nói, khóe mắt không nhịn được mà hơi đỏ lên, "Em cảm thấy anh ta không có ý định thật lòng muốn giúp mọi người."
"Em tên là Triệu Tiểu Hà, anh có thể gọi em là Tiểu Hà." Cô bổ sung thêm.
Tiêu Lam vô cùng kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô: "Anh nghĩ là anh ta đang dùng mạng của những người khác để