Chương 82: Trạm tàu điện ngầm số 13
Tác giả: Bách Đường - Edit: Kaorurits.
Bởi vì phát sinh chuyện bị người chơi hư hư thực thực công kích, Tiêu Lam quyết định đêm nay vẫn là không ở lại thế giới hiện thực.
Đối với chuyện này, Lạc có điểm vui vẻ, thời điểm hắn phát huy giá trị lớn nhất của hắn tới rồi: “Tiên sinh, có cần tôi vì ngài chuẩn bị nơi ở mới không? Chúng ta có thể mua một hòn đảo ở hải ngoại, ở trên đó thành lập nơi tư nhân phòng vệ nghiêm mật, bảo đảm an toàn đồng thời còn có thể hoàn toàn dựa theo sở thích của ngài mà chế tạo.”
Tiêu Lam nhìn Lạc mặt mang mỉm cười, phảng phất như thấy được trên người hắn ánh sáng tài phú kim quang lấp lánh.
Cho nên, gia hỏa này rốt cuộc đã làm cái gì vậy?
Phảng phất như vào lúc cậu không biết, giá trị tài phú của Lạc đã bay lên vô số lần, đạt tới một trình độ kinh người, cả chuyện như mua đảo nhỏ tư nhân cũng có thể mặt không đổi sắc mà nói ra luôn rồi.
“Trước mắt cứ từ từ đi, tôi chung quy cảm thấy người vẫn luôn thử tôi sắp lộ ra mục đích của hắn rồi.” Tiêu Lam suy nghĩ, vẫn là tạm thời từ bỏ chuyển nhà.
Cậu cảm thấy mình thật là phiêu, thế mà cũng đang lo lắng vấn đề mua đảo, mấy tháng trước cậu còn là một kẻ nghèo hèn chỉ có thể thuê giường ngủ đáng thương mà thôi.
Nhân sinh, quả thực quá kỳ diệu.
“Được rồi.” Mặt Lạc mang theo tiếc nuối, tựa hồ vì tiền tiêu không ra mà buồn rầu.
Là tiên sinh không thích đảo ở hải ngoại ư? Có lẽ lần sau đề nghị suy xét một chút đảo trong nước? Cũng không biết tiên sinh là thích phương nam sản vật phong phú hay là phương bắc có thể thưởng thức cảnh tuyết nữa, nếu không thì mua nhiều hơn vài cái……
——
Sau khi trở lại nơi dừng chân người chơi, Tiêu Lam tiếp tục đầu nhập vào chiến đấu và huấn luyện kỹ năng.
Ngoại trừ cách đấu cơ bản ra, cậu còn chuyên môn lựa chọn phối hợp với kỹ năng chiến đấu luyện tập, miễn cho đến thời khắc mấu chốt mới phát hiện năng lực tưởng tượng ra dùng cũng không thích hợp, vậy xong đời.
Lúc này đây đối thủ là một người đàn ông múa may đại kiếm, hắn không chỉ am hiểu kiếm pháp tinh vi, đối với công kích pháp thuật cũng rất lành nghề, thường xuyên đánh Tiêu Lam đến quay cuồng dưới đất.
Những ngày kế tiếp, Tiêu Lam vẫn trôi qua cuộc sống bồi hồi giữa bị đánh bò và bị đấm bạo.
Duy nhất đáng giá vui vẻ chính là trình độ mát xa của Lạc lại bay lên một mảng lớn, quả thực có thể nói nhân viên mát xa chuyên nghiệp.
Kết quả dẫn tới chính là, Tiêu Lam gần đây vào lúc được mát xa, không cẩn thận một cái liền ngủ mất, sau đó tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trên đùi Lạc, chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần, chung quy làm cậu cảm thấy ngượng ngùng ghê.
Lạc chỉ cười nói: “Vì không quấy rầy ngài nghỉ ngơi, tôi không sao đâu.”
Nhưng thần sắc ẩn sâu nơi đáy mắt lại đang kể ra, hắn là cố ý.
Ha ha, tiên sinh ngủ đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn nhìn nhiều hơn vài lần.
Có điều loại tâm tư nho nhỏ bí ẩn này hắn tuyệt đối sẽ không nói ra, trong mắt Tiêu Lam người này vẫn ôn hòa ưu nhã như thường lui tới.
Cuối cùng, ngày tiến vào trò chơi đã đến.
Hết thảy âm thanh xung quanh rút đi, bóng tối thuần túy lần thứ hai tiến đến.
——
Khi bóng tối mới vừa biến mất, nhắc nhở của hệ thống liền gấp không chờ nổi mà vang lên:
“Leng keng ——”
“Lại đây…… Bên này……”
Nghe lên có vẻ là tiếng nói của rất nhiều người, nam nữ lão ấu đều có, thanh âm hỗn tạp lại với nhau, hình thành một loại giọng điệu cổ quái.
Tiêu Lam: “Chẳng lẽ nói…… Lúc này Boss có rất nhiều người? Hay là nói nó là loại hình rất nhiều cơ thể người ghép nối ra? Hay hoặc là nó có rất nhiều đầu hoặc là rất nhiều mồm……”
Lạc tự hỏi một lát, bóng dáng màu đen từ đầu ngón tay hắn xuất hiện, hắn nâng tay lên, tư thái ưu nhã mà ở không trung vẽ ra tới một bức tranh—— tràn ngập cá tính trừu tượng.
Lúc này đây cả đầu và chân cũng phân không rõ, hoàn toàn nhìn không ra thứ này là cái gì.
Tiêu Lam: “……”
Thoạt nhìn, giáo trình hội hoa nhi đồng có khả năng cũng chẳng sinh ra ảnh hưởng tích cực gì với phong cách nghệ sĩ của cá nhân hắn.
Chị Nguyệt Nguyệt, chị Hồ Điệp, chị Đô Đô…. Thật sự là thẹn với các chị dạy dỗ.
Tiêu Lam vẫy vẫy đầu, vứt cái hình ảnh đáng sợ này ra khỏi đầu.
Vẫn là đối mặt với hiện thực đi.
Từ nhắc nhở chỉ có thể biết được, người chơi yêu cầu từ một phương hướng rời đi, còn càng nhiều tin tức hơn, Thế Giới Hàng Lâm keo kiệt trước nay đều lười nói cho bạn biết.
Tiêu Lam bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một toa xe cũ xưa, nhìn qua là phong cách thập niên 80-90, nơi nơi đều là dấu hiệu loang lổ và rớt sơn, cũng có không ít dấu vết tu bổ.
Ánh đèn trong xe là đèn dây tóc cũ xưa, không sáng ngời như đèn thời bây giờ, nhưng cũng có thể chiếu đến rõ ràng hết thảy toa xe.
Đoàn tàu đang ầm ầm ầm mà đi tới, ngoài cửa sổ là một mảnh đen nhánh, chỉ ngẫu nhiên có thể nhìn đến ánh đèn mỏng manh chợt lóe mà qua, nhìn qua hẳn là chạy bên dưới lòng đất.
Tiêu Lam và Lạc đang sóng vai ngồi, quanh bọn họ một người cũng không có, cả người chơi bình thường sẽ gặp được cũng không thấy một ai, động tĩnh duy nhất xung quanh cũng chỉ là tiếng đoàn tàu vang rầm rì, yên tĩnh mà đơn điệu.
Hai người đứng lên kiểm tra một chút chỗ ngồi xung quanh.
Trống rỗng, cái gì cũng không có.
Bất luận là dấu vết hành khách hoạt động hay là vật bị mất che giấu gì đều không có, nơi này giống như một cái mô hình cũ, căn bản không đầu nhập vào sử dụng vậy.
Tiêu Lam cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, đây là đang chơi cái gì?
Lạc: “Tiên sinh, xem cái này.”
Tiêu Lam theo vị trí Lạc chỉ nhìn lại, gần cửa xe dán một tấm bản đồ đường đi, bản đồ cũng là bộ dáng niên đại xa xăm bộ dáng, đã bắt đầu phai màu, rất nhiều địa danh đều mơ hồ không rõ.
Chỉ có thể phán đoán phạm vi bước ra khỏi hàng xe chạy cũng không lớn, chỉ nằm trong khu vực một thành thị, thoạt nhìn đây là một chiếc tàu điện ngầm.
Nói như vậy, tàu điện ngầm vì để tiện cho cư dân thành thị đi ra ngoài, khoảng cách đứng mỗi trạm cũng chỉ vài phút mà thôi.
Chỉ là, từ khi Tiêu Lam tỉnh lại đến vừa rồi hai người tìm kiếm manh mối, thời gian đã tuyệt đối vượt qua vài phút, đoàn tàu vẫn luôn tại chạy, nhưng một lần cũng chưa từng ngừng lại.
Tiêu Lam lại đợi một hồi, vẫn không chờ được đoàn tàu