Đình Nam đọc xong tin nhắn của trợ lý đầu lông mày lập tức nhíu lại, tiếp theo đó trợ lý lại gửi thêm một thông tin.
[Trợ lý: Boss, đã tìm ra thông tin của cô Linh Lan, cô ấy là trẻ mồ côi sống trong viện phúc lợi từ nhỏ, tuy nhiên mười mấy năm trước viện phúc lợi đó đã bị giải thể, nhóm trẻ mồ côi được giao đến các viện phúc lợi khác trong nước, nhưng không có ghi chép nào về nơi nhận Linh Lan cả.
]
Đình Nam xem xong lòng nghi ngờ càng tăng cao, một người có thể không lộ bất cứ thông tin gì trong suốt mười mấy năm sao?
Hơn nữa cô có liên quan gì đến vợ cũ của Trần Bảo Quốc mà phải chăm sóc mẹ và em trai của người ta?
Đột nhiên trong đầu Đình Nam xẹt qua một ý nghĩ điên rồ, anh giơ điện thoại lên chụp vài tấm hình cận cảnh khuôn mặt của Linh Lan sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi anh rời đi không lâu thì Linh Lan cũng tỉnh, biết mình đang ở trong bệnh viện, cô thở dài một hơi đầy bất lực.
- May mà anh ta còn có lương tâm đưa mình vào đây, nếu không thù chưa trả mình đã đi đời nhà ma rồi.
Tiếp đến cô gọi điện cho Nhã Trúc báo địa chỉ mình đang nằm viện, mặc dù đã hạ sốt, nhưng ở một mình trong phòng bệnh thế này khiến cô cảm thấy hơi chạnh lòng.
Không bao lâu sau Nhã Trúc vội vàng chạy đến, thấy mặt mũi của Linh Lan tái nhợt thì lo lắng hỏi:
- Lan bị sao vậy? Mới hôm qua còn tốt mà.
Linh Lan xụ mặt kể lại chuyện tối qua mình bị Đình Nam hành xác, Nhã Trúc nghe xong tức giận mắng:
- Thằng khốn! Để tôi đi cho nó một trận!
Thấy Nhã Trúc muốn đứng dậy định đi thật Linh Lan vội ngăn lại, chưa kể cô ấy có gặp được Đình Nam để tính sổ hay không, chỉ nói lỡ như chọc giận anh khiến anh hủy hợp đồng bao nuôi thì chẳng phải những gì cô chịu đựng trong thời gian qua đều trở nên vô nghĩa sao?
Nghĩ đến kế hoạch, Linh Lan thở dài nói:
- Mình vốn định làm tình nhân của tên Nam để con Hân phải chịu đau khổ khi người yêu bị cướp, nhưng bây giờ anh ta giấu chuyện bao nuôi mình rất kỹ, có lẽ là sợ cô ta biết sẽ buồn đây mà.
Đã ba ngày kể từ khi cô ký hợp đồng tình ái với Đình Nam rồi nhưng anh chỉ gần gũi với cô khi ở nhà chứ không hề mang cô đến các buổi tụ họp, vậy nên dù ngốc đến mấy cô cũng nhận ra anh cố tình che giấu sự hiện diện của cô.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì người chịu khổ chỉ có cô mà thôi.
Nhã Trúc cau mày suy tư một lúc thật lâu mới lên tiếng:
- Hay là Lan khiến cho tên Nam yêu Lan đi.
- Sao chứ?
Linh Lan ngạc nhiên hỏi lại.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này, mục đích khi tiếp cận Đình Nam của cô chỉ là muốn khiến Á Hân khổ sở, hơn nữa anh lại căm hận Bảo Quốc vì dám cướp người con gái anh yêu thì sẽ dễ để cô giật dây cho hai bên lao vào đánh nhau, vậy nên cô không cần anh phải yêu mình, đối với cô tình yêu là thứ thiêng liêng, nếu lừa gạt tình cảm của người ta sẽ mang tội lớn.
Tuy nhiên Nhã Trúc lại đặt tay lên vai rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nói:
- Chỉ khi anh ta yêu Lan thì con Hân mới triệt để mất đi người đàn ông nó yêu và hơn hết nếu Lan nắm được trái tim của anh ta, Lan bảo anh ta đi hướng đông anh ta sẽ không dám đi hướng tây, đến lúc đó Wingroup và tập đoàn Trần thị đánh nhau, anh ta sẽ hết lòng vì Lan.
Linh Lan nghe xong trong lòng dao động dữ dội nhưng cô vẫn không qua được giới hạn đạo đức của bản thân.
- Mình… mình không thể lừa gạt tình cảm của người khác.
Nhã Trúc giữ chặt vai cô, chậm rãi nói:
- Loại đàn ông sẵn sàng vung tiền bao gái như anh ta làm gì xứng đáng được yêu? Miệng nói yêu con Hân nhưng chẳng phải vẫn lên giường với Lan đó sao? Nghe lời mình, chú Thành chết rất đau đớn, Lan đừng lương thiện với lũ sói đói kia nữa, không đáng đâu.
Nhắc đến cái chết của cha, trái tim của Linh Lan lại đau nhói, đúng vậy, cô không nên mềm lòng với đám người kia, cô cứ yếu đuối như thế thì sao trả thù cho cha được?
Một giọt nước mắt rơi xuống gò má nhợt nhạt của Linh Lan, cô run rẩy nói:
- Mình hiểu mình nên làm gì rồi.
…
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đình Nam lái xe chạy thẳng tới phòng khám thẩm mỹ của một người quen rồi đưa những tấm hình mình chụp Linh Lan cho người đó xem.
- Mày xem giúp anh khuôn mặt của cô gái này có dấu vết phẫu thuật chỉnh