Tối đó, Linh Lan ngồi ở phòng khách chờ đến tận ba giờ sáng mới thấy Đình Nam lọ mọ chao đảo về nhà.
Linh Lan vội vàng chạy tới đỡ anh vào trong nhà, sau khi giúp anh lau người thay đồ xong xuôi, cô mới thở phào ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhìn người đàn ông nhắm chặt mắt trên giường, cô không biết anh đã ngủ hay đang cố tình tránh mặt cô, nếu không muốn gặp thì chỉ cần không trở về là được rồi, dù sao anh cũng đâu phải có mỗi căn nhà này.
Linh Lan đưa tay niết niết gương mặt điển trai của Đình Nam, lớp da này thật sự không tồi, so với Rabanut thì sao nhỉ? Nực cười là mười năm làm tình nhân cô lại chưa một lần dám nhìn thẳng mặt người ấy, nhưng ngẫm lại thì thần làm sao giống người, có lẽ chỉ có một con mắt hoặc hai cái miệng chăng?
- Hầy, phải chi anh không yêu cô ta thì tốt rồi.
Linh Lan than thở một câu, nếu người Đình Nam yêu không phải Á Hân thì cô không cần phải lừa gạt tình cảm của anh, dù chỉ là rung động nhất thời nhưng cô vẫn cảm thấy có lỗi.
Tuy nhiên Linh Lan không hề biết rằng Đình Nam vốn không say đến mức quên hết trời đất, chẳng qua anh không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với cô nên mới giả vờ thôi.
Bây giờ nghe cô than thở thế này, trái tim anh lại hơi nhói.
Cô đang buồn vì biết anh vẫn còn yêu người cũ sao?
Trong giọng nói của cô, anh nghe ra một điều gì đó tiếc nuối, giống như thất vọng muốn buông bỏ vậy.
Lúc này Linh Lan chợt nói tiếp:
- Thật không hiểu đàn ông các anh thích cô ta vì điều gì nữa, xinh đẹp sao? Bây giờ tôi cũng xinh đẹp mà? Không những vậy tôi còn biết săn sóc người khác lại chung thủy nữa, khi tôi yêu ai rồi sẽ một lòng một dạ vì người đó, mặc kệ anh ấy thành công hay thất bại, chỉ cần anh ấy không bỏ rơi tôi, tôi sẽ theo anh ấy tới cùng trời cuối đất.
Linh Lan không nhịn được mà nói ra bức xúc trong lòng mình, người phụ nữ Á Hân kia chính là con rắn độc, hết chen chân vào hôn nhân của người khác bây giờ còn dây dưa tình cũ, cô đoán cô ta chẳng yêu thương gì Bảo Quốc hay Đình Nam, thứ cô ta muốn là quyền lực của nhà họ Trần và một lốp xe dự phòng mà thôi.
Mà Đình Nam nghe cô lầm bầm xong chỉ biết âm thầm thở dài, đây là những lời bình thường cô không dám nói, đợi khi anh say khướt không biết gì mới thốt ra sao? Thú thật thì cô nói đúng, trong thời gian quen Á Hân, cô ta chưa bao giờ nấu cho anh một bát cháo hay giúp anh đeo cà vạt, thậm chí khi có cơ hội làm mợ chủ nhà họ Trần, cô ta cũng thản nhiên vứt anh đi như vứt rác.
Nhưng cảm xúc của con tim không thể nào khống chế được, anh vẫn yêu người làm tổn thương mình vô điều kiện, đồng thời có vẻ bây giờ anh đang làm tổn thương chính người con gái có tình cảm với mình rồi.
- Lúc nãy tôi không kìm nén được cảm xúc của mình mà nói ra những lời anh không thích nghe, nhờ vậy mới đập tan ảo tưởng không nên có trong lòng tôi.
Như vậy cũng tốt, từ nay về sau tôi sẽ trở thành một tình nhân ngoan ngoãn mà anh mong đợi, đợi hợp đồng kết thúc, hai chúng ta cũng không còn dây dưa gì với nhau nữa.
Một năm cũng đủ để cô khiến gia đình chồng tan vỡ rồi.
Linh Lan nói xong thì rụt tay lại sau đó đứng dậy trở về phòng riêng của mình.
Cô vừa đi Đình Nam