Linh Lan quay đầu lại, nét mặt bình tĩnh nhìn Bảo Lâm, hỏi:
- Cậu định đứng đó tới khi tôi quay đầu lại cho cậu ngắm phía trước à?
- K… không không không….
Truyện Cung Đấu
Bảo Lâm hốt hoảng đóng sầm cửa lại, trong đầu vẫn hiện lên rất rõ cảnh xuân vừa rồi, cậu ta nuốt nước bọt cố trấn tĩnh bản thân lại.
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy thân thể của phụ nữ, thậm chí cả chuyện người lớn cũng từng thử qua rồi, nhưng chưa bao giờ cậu ta choáng ngợp trước tấm lưng trần của ai như cô cả.
Người phụ nữ trong phòng quá đẹp, đẹp đến mức phi nhân loại khiến cậu ta vừa muốn chiếm đoạt vừa muốn tôn thờ, đây là nữ thần của cậu ta, người làm cậu ta vừa gặp đã yêu.
Không bao lâu sau Linh Lan mở cửa phòng ra, cô mặc một chiếc áo tắm dài, có vẻ như cô vừa mới tắm xong.
Bảo Lâm cúi đầu không dám nhìn thẳng vào cô, cậu ta chỉ vào một bàn đồ ăn rồi nói:
- Tôi vừa gọi người giao đồ ăn tới, cô ăn đi rồi ngủ.
Linh Lan cầm đũa lên và bắt đầu gắp, cô ăn rất khỏe, thói quen này không hề thay đổi từ lúc kết hôn cho đến khi bị đưa đến thiên đàng, bởi vì lúc nhỏ thường xuyên chịu đói nên cô rất có chấp niệm với đồ ăn, mỗi bữa cô đều cố gắng ăn thật nhiều để được no lâu và điều này khiến cô không thể kiểm soát được cân nặng.
Linh Lan vừa ăn vừa thở dài, may mà khi trở về thế giới nhân loại, cô đã học được một ít phép thuật sơ đẳng có thể khống chế lượng thức ăn trong cơ thể, nếu không dù được Rabanut ban cho vóc dáng xinh đẹp thì sớm muộn gì cũng lại biến thành một bà dì xấu xí mà thôi.
Bảo Lâm nhìn Linh Lan ăn mà bất ngờ không thôi, cậu ta thấy con gái bây giờ thường ăn rất ít để giữ vóc dáng cho nên vừa rồi cậu ta cố tình gọi vài món nhiều rau xanh ít chất đạm, cứ tưởng cô sẽ ăn vài miếng rồi thôi, ai ngờ cô ăn một mạch hết sạch, trông dáng vẻ cứ như cô đang rất đói vậy.
Nghĩ đến đây Bảo Lâm thở dài, rốt cuộc cô gái này đã trải qua điều khủng khiếp gì mà phải chịu đói đến mức này đây?
Thấy Linh Lan đã ăn xong, Bảo Lâm chu đáo đưa nước cho cô uống, cô đưa tay nhận lấy ly nước rồi nói:
- Cảm ơn cậu, giờ thì tôi có thể đi ngủ được chưa?
Bảo Lâm vội kéo tay cô lại, khuyên nhủ:
- Cô vừa ăn nhiều như vậy đừng ngủ vội.
Linh Lan đặt ly nước xuống rồi chồm lên người Bảo Lâm, lúc này vạt áo tắm dài buông thõng xuống, đồi núi chập chùng bên trong thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cậu ta.
- Nói vậy thì chúng ta nên vận động một chút nhỉ?
Dứt câu, cô đưa tay luồng xuống đặt lên đũng quần của cậu ta, thằng nhỏ nhanh chóng dựng đứng lên.
Linh Lan