Linh Lan biết Nhã Trúc sẽ không dừng tay cho nên cũng không khuyên nữa, chỉ thầm nghĩ trước khi cô ấy làm ra chuyện không thể cứu vãn thì chính cô sẽ kết thúc tất cả.
Không bao lâu sau bà Hương và Chí Hòa đi vào bệnh viện thăm Nhã Trúc, bà Hương thấy cô ấy và Linh Lan đã quen biết nhau từ trước thì rất ngạc nhiên, tuy nhiên bà cũng không hỏi gì nhiều.
Lại thấy Linh Lan gầy hơn lúc trước, trên mặt cũng lộ rõ vẻ u buồn, bà bèn hỏi:
- Gần đây con bận rộn lắm hay sao mà để bản thân gầy như vậy?
Dù chỉ mới quen biết nhau hơn nửa năm nhưng bà có cảm giác rất thân thiết với Linh Lan, nhìn cô, bà luôn nhớ về đứa con gái xấu số của mình.
Linh Lan gượng cười đáp:
- Con vẫn bình thường, chắc là mấy hôm nay ăn không ngon nên hơi sụt cân.
Chí Hòa đứng bên cạnh nói xen vào:
- Hay chị về nhà ăn đồ ăn mẹ em nấu đi, mẹ em nấu ngon lắm.
Nghe lời nói ngây thơ của em trai, Linh Lan nhoẻn miệng cười, thật sự cô rất nhớ cơm mẹ nấu, nhưng bây giờ cô còn tư cách ăn nữa hay không?
Lúc này Nhã Trúc chợt hỏi:
- Vết thương lần trước trên vai Lan đã lành chưa?
Từ sau khi Đình Nam cảnh cáo không cho cô ấy qua lại với Linh Lan, cô ấy không có cơ hội quan tâm cô, không biết vết thương kia có để lại di chứng gì hay không.
Bà Hương và Chí Hòa vừa nghe vậy lập tức tỏ vẻ lo lắng, bà Hương hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao con Lan lại bị thương?
Biết Linh Lan không giỏi nói dối nên Nhã Trúc chủ động kể lại chuyện mình bị người tâm thần tấn công, Chí Hòa vừa nghe vậy lập tức nhớ đến chuyện Đình Nam đến trường tìm mình, có lẽ khi đó cô đã bị đâm nhập viện rồi.
Cậu quay sang nhìn Linh Lan, trong lòng vô cùng tự trách, đáng lẽ hôm đó cậu nên túm lấy Đình Nam hỏi cho rõ ràng để vào viện chăm sóc cô chứ không phải sợ hãi khí thế của anh mà làm con rùa rụt cổ như thế.
Càng nghĩ Chí Hòa càng cảm thấy mình hèn nhát, bất chợt sự tự ti trong lòng cậu trở nên bành trướng.
Rốt cuộc cậu còn có tư cách thích thầm Linh Lan nữa hay không đây?
Bà Hương không có nhiều suy nghĩ quanh co như Chí Hòa, bà nắm tay Linh Lan, dè dặt hỏi:
- Con cho dì xem vết thương được không?
Vừa nghe Linh Lan bị thương lòng bà đã nóng như lửa đốt, lúc sau lại biết cô bị dao đâm thì càng thêm hốt hoảng, vì thế mới đưa ra yêu cầu này.
Linh Lan cảm động trước sự quan tâm của mẹ bèn gật đầu đầu ý, sau đó xoay lưng lại kéo vai áo xuống.
Nơi bị đâm vẫn còn sẹo nhưng đã nhạt đi nhiều, bà Hương đau lòng đặt tay lên đó mà vuốt ve, tuy nhiên ngay sau đó hai mắt bà trợn to, một vết bớt vô cùng quen thuộc nằm ngay sống lưng của Linh Lan đập thẳng vào tầm nhìn của bà.
Vết bớt kia giống hệt vết bớt trên lưng con gái bà, vị trí, kích cỡ cũng rất trùng khớp, tại sao lại như vậy?
Bà Hương ngẩn ngơ nhìn Linh Lan, trong đầu vô cùng hỗn loạn, lúc mới biết tên cô giống hệt tên con gái mình thì bà đã rất kinh ngạc, nhưng mặt mũi hình dáng hai người quá khác nhau nên bà cũng tự động gạt bỏ suy nghĩ kỳ lạ, nhưng bây giờ ngay cả vết bớt cũng giống.
Thế này còn là trùng hợp nữa không?
Linh Lan thấy bà Hương im lặng không nói gì bèn quay lại nhìn bà, phát hiện bà đang khóc thì vội hỏi han:
- Dì sao vậy?
Bà Hương lắc đầu, bàn tay cứ nắm chặt tay cô không buông, đây là đứa con gái số khổ của bà, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cô không chịu nhận bà và em trai, nhưng biết cô vẫn còn sống thì bà đã mãn nguyện lắm rồi.
- Dì không sao, chỉ là khi nhìn con, cô nhớ con gái của mình quá nên khóc thôi.
Linh Lan cúi đầu xuống, nước mắt cũng trào ra khỏi bờ mi, cô cảm thấy mình rất bất hiếu khi khiến mẹ đau lòng, nhưng bây giờ cô không thể thừa nhận thân phận thật cũng như không xứng làm