Linh Lan bước nhanh ra khỏi quán bar, trong màn đêm đen tối cô đứng bên vệ đường nhìn xung quanh nhưng không thấy Đình Nam đâu, cô kéo chiếc áo khoác dài trên người mình, mặc dù vậy vẫn không che được dáng vẻ chật vật của bản thân.
- Anh ta bỏ mình đi rồi sao? - Linh Lan lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy hơi uất ức.
Rõ ràng cô đã không còn ngu ngốc dễ bị bắt nạt như trước khi tới thiên đàng rồi mà tại sao vẫn bị người ta dồn vào cảnh khó khăn thế này? Thế thì làm sao trả thù được tên chồng cũ và tình đầu của anh ta chứ?
Két!
Lúc Linh Lan đang xụ mặt không vui thầm trách bản thân chưa học được thông minh thì một chiếc Maybach dừng bên cạnh, cửa xe hạ xuống, Đình Nam nhìn sang nói:
- Lên xe.
Linh Lan giơ tay ra định mở cửa ghế phụ thì anh lại quát:
- Ngồi phía sau!
Hừ, ghế phụ của anh ai muốn ngồi cũng được sao? Đúng là hạng đàn bà ảo tưởng mà.
Linh Lan không quá quan tâm vị trí ngồi, mặc dù không hiểu đối phương đang tức giận vì điều gì nhưng cô vẫn vòng ra sau mở cửa ngồi vào xe.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường, trong xe im lặng không ai nói với ai câu nào.
Đình Nam nhìn Linh Lan qua gương chiếu hậu thì thấy cô đang ngồi nghịch ngón tay của mình, anh cau mày cảm thấy khó hiểu, chẳng phải thông thường bọn con gái các cô sẽ tìm cơ hội trò chuyện với anh hoặc ít nhất lấy đồ trang điểm ra dặm lại cho đẹp sao?
Hừ, chắc là đang giả vờ tỏ ra làm con gái nhà lành để gây ấn tượng với anh đây mà.
Thật tâm cơ!
Sau đó Đình Nam xoay mặt đi không nhìn Linh Lan nữa, chẳng mấy chốc chiếc xe dừng trước một khách sạn, anh xuống trước đi thẳng vào trong, cô vội vàng bám theo sau.
Đây là khách sạn dưới danh nghĩa tập đoàn Wingroup nên hai người được đưa thẳng lên phòng tổng thống, vừa vào phòng, Đình Nam đã ra lệnh:
- Đi tắm cho sạch sẽ vào, nếu còn mùi của mấy thằng vừa li3m cô thì cút về đi.
Linh Lan gật đầu rồi xoay người vào phòng tắm, cô treo chiếc áo khoác dài lên rồi cởi bộ váy rách bươm của mình ra, dòng nước xối xuống cơ thể khiến đầu óc của cô thanh tỉnh được phần nào.
Đột nhiên lúc này cô hơi chùn bước, cô thật sự vì muốn trả thù mà phải hầu hạ người đàn ông ngoài kia sao?
Nhưng rất nhanh sau đó Linh Lan đã loại suy nghĩ bỏ cuộc này đi, cô cũng đã trằn trọc dưới thân Rabanut vô số lần rồi thì còn coi trọng trinh tiết làm gì nữa.
Cô tuyệt đối không thể quên cha đã chết tức tưởi như thế nào, còn mẹ và em trai của cô phải sống khổ sở ra sao.
Một chút nhục nhã mà thôi, cứ để một mình cô gánh chịu đi.
Một lúc sau, Linh Lan quấn khăn tắm đi ra, Đình Nam đã cởi bỏ áo sơ mi để lộ bờ ngực rắn chắc, khuy kéo quần và dây nịt cũng bung ra khiến con quái vật bị chắn bởi chiếc quần tứ giác độn lên tạo thành túp lều nhỏ.
Đình Nam ngồi trên giường, thấy cô ra khỏi phòng tắm bèn nói:
- Đứng đó làm gì? Qua đây phục vụ thằng nhỏ của tôi đi.
Linh Lan hít một hơi thật sâu rồi đi tới chỗ của Đình Nam, cô trút bỏ áo tắm dài, đường cong nghẹt thở của cô hiện rõ trước mắt anh, yết hầu của anh khẽ lăn lộn một chút, ánh mắt cũng dán chặt vào từng tấc da thịt trên người cô.
Thật mẹ nó, đúng là đồ chơi trời sinh mà.
Linh Lan cũng không tiếp tục do dự nữa, cô đã quyết tâm rồi thì không nên lùi bước, chỉ thấy cô quỳ xuống giữa hai [email protected] Đình Nam, sau đó đưa lưỡi ra li3m nhẹ l3n đỉnh túp lều vải một cái, nơi đó lập tức bị thấm ướt, không biết là nước bọt của cô hay nước chảy từ thằng nhỏ kia nữa.
Tiếp đến Linh Lan dùng miệng kéo quần nhỏ của đối phương xuống, con quái vật bị đè nén bên trong lập tức bung ra sừng sộ chĩa thẳng vào mặt cô giống như đang thị uy với cô vậy.
Linh Lan nuốt một ngụm nước bọt, rõ ràng anh chỉ là nhân loại nhưng tại sao cái này lại to đến thế chứ? Mà đặc biệt trông kích cỡ và hình dáng lại rất giống cái của Rabanut, chẳng lẽ vật [email protected] tính của đàn ông đều hao hao nhau sao?
Mặc kệ, Linh Lan vẫn tiếp tục công việc của mình, cô há miệng ngậm lấy đầu nấm của thằng nhỏ rồi hút nhẹ một cái, vị tanh mặn của