Một đấm một đá này tung ra khiến đám đông đang đứng xem bùng nổ.
Họ ngạc nhiên vì lần đầu tiên có một người dám khiến cho Tề học trưởng đại danh đỉnh đỉnh phải trở nên te tua như thế này.
Hạ Dương cũng sợ lắm, cậu sợ bản thân sẽ bị giết dưới tay của Tề Minh, cậu sợ cả việc Hạ gia sẽ vì mình mà bị liên lụy lắm chứ.
Thế nhưng cậu vẫn tin vào trực giác của bản thân, chỉ cần ở cạnh Tề Bạch Ân thì cậu sẽ không sao cả.
Trong nguyên tác của bộ truyện này, thế giới vận hành xoay quay Tề Bạch Ân, nên nếu nói ai mới là con cưng của thiên mệnh thì người đó chắc chắn phải là hắn chứ không phải ba tên tra công kia.
Hơn nữa hiện tại Hạ gia đang sáng như mặt trời ban trưa mà ba tên tra công vẫn còn non trẻ, nói thật ra thì chỉ cần bảo ba anh của cậu búng tay một cái là toi cả ba ông liền.
Hạ Dương đã chán cảnh phải tuân theo số mệnh định sẵn rồi, cậu chán ngấy cái chuyện phải vờ làm người khác, suốt ngày chỉ sợ bị OOC.
Thế nên cậu quyết định sẽ thay đổi chuyện này, chỉ cần trở thành bạn tốt của nhân vật chính thụ thì cậu sẽ tránh được số phận bị tiêu diệt.
Hơn nữa… cậu cũng không muốn Tề Bạch Ân bị giam trong căn hầm đó suốt đời, thế nên Hạ Dương rất muốn có thể thay đổi số phận bi thương của hắn.
Vì vậy nên Hạ Dương quyết định sẽ ngăn cản Tề Bạch Ân đến với ba tên tra công, cậu phải tìm cho hắn một người đàn ông tuyệt vời để thành đôi.
Tề Bạch Ân nhìn chằm chằm Hạ Dương, hắn nhẹ giọng nói: “Sao cậu lại làm như vậy?”
Sao lại thay đổi? Sao lại không để tôi ghét cậu? Sao không tiếp tục cô lập tôi như kiếp trước? Sao lại giúp tôi đánh kẻ kiếp trước đã kéo tôi vào bóng tối vô tận?
Sao lại cứu rỗi tôi?
Đừng làm vậy nữa.
Tôi muốn trả thù cậu, tôi muốn cậu phải đau khổ.
Tôi muốn tiếp tục ghét cậu.
Hạ Dương khó hiểu nhìn hắn: “Cậu bị ngu à? Không đá anh ta chẳng lẽ cậu muốn bị tên biến thái như vậy ôm vào người sao?”
“Không.” Hắn lắc đầu: “Nhưng…”
Không để Tề Bạch Ân nói hết lời thì đám đông xung quanh bỗng tản ra.
Hóa ra có người thấy chuyện lớn nên đã báo cho giáo viên.
Người đang đi đến là cô quản nhiệm Lệ Ninh.
Cô giáo này không quan tâm gia thế bạn ra sao, chỉ cần học dở là cô đều ghét cả.
Khi nhìn thấy cô Lệ Ninh đi đến, chẳng hiểu sao mí mắt phải của Hạ Dương giật giật.
Người ta nói mắt trái giật thì có tiền, còn mắt phải giật thì xui xẻo.
Đặc biệt là nam mà giật mắt phải trong khoảng từ 7h-9h sáng thì càng xui nữa, dễ gặp họa đôi co, thị phi, mâu thuẫn.
Có vẻ như nhìn thấy cậu sợ nên Tề Bạch Ân tự giác đứng lên che chắn cho cậu.
Cô Lệ Ninh nhìn sơ qua một lượt, thấy Tề Minh ngã dưới đất còn Hạ Dương thì đang được che chở phía sau Tề Bạch Ân, cô lập tức hiểu ra ngay mọi chuyện.
“Hạ Dương, em bước lên đây cho tôi.” Cô Lệ Ninh vừa nói, vừa hướng cây roi dài đang cầm trên tay về phía cậu: “Em Tề Bạch Ân tránh ra nhé! Cô không phạt em đâu vì cô biết chuyện này không liên quan đến em.”
Mọi người thấy vậy thì thở dài, thầm nghĩ xui cho Hạ Dương rồi.
Bị bà cô thiên vị này bắt gặp thì chỉ có nước chịu roi thôi.
Hơn nữa họ gần như có thể chắc chắn cô ta sẽ chỉ phạt một mình Hạ Dương thôi vì cậu học kém, còn Tề Bạch Ân và Tề Minh lần lượt đứng nhất khối 11 và 12 thì nhất định sẽ được tha.
Hạ Dương thấy chạy trời không khỏi nắng, đang định tiến lên thì bỗng bị Tề Bạch Ân ngăn lại, hắn nhẹ nhàng nói với cô ta: “Thưa cô, bạn em không làm sai gì cả.
Cậu ấy chỉ là giúp em ngăn chặn hành vi biến thái của đàn anh khóa trên thôi ạ.”
“Cậu…” Hạ Dương luống cuống.
Tề Bạch Ân nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Ở yên đó.”
Đúng lúc này Hạ Dương liếc thấy đằng xa có đám đàn em của mình ở đó, cậu dùng ánh mắt ngăn không cho tụi nó tiến lên ứng cứu, vì cậu biết nếu giờ Bát Quái Đảng mà lên thì sẽ bị vạ lây cả đám.
Thế nên cậu sử dụng khẩu hình miệng nói: “Đi gọi cô Quang Mễ đến đây.”
Đám đàn em hiểu ý vội vàng chạy đi.
Còn bên này, một vài học sinh đã đến đỡ Tề Minh đứng lên.
Cô Lệ Ninh trực tiếp đi thẳng lại chỗ Hạ Dương, lôi cậu ra.
“Thưa cô, cô đang hành hung người khác.” Hạ Dương dõng dạc nói.
Đùa à, Tề Minh thì có thể sợ vì anh ta sẽ là người giết cậu trong tương lai, còn Lệ Ninh sao cậu phải sợ? Cũng không cần phải kính trọng cô ta.
Đối với các giáo viên khác Hạ Dương rất