Đó là một buổi sáng thật đẹp! Hoa anh đào hai bên đường nở rộ, mây trời trong vắt, gió nhè nhẹ thổi mang theo hơi thở thanh xuân tươi mát.
Trên đường, từng tốp thanh niên vừa cười đùa vừa đi đến trường.
Hôm nay là ngày nhập học năm lớp 11 của Hạ Dương.
Ngôi trường mà “Hạ Dương” trong sách theo học tên là trường THPT Nhất Sinh, đây là ngôi trường nổi tiếng nhất thành phố A.
Trường chỉ nhận hai loại học sinh: Một là giỏi, hai là giàu.
Mà tất nhiên, Hạ Dương thuộc vế sau.
Nhà cậu giàu!
Hạ Dương vừa bước xuống xe đã thấy hơn mười mấy học sinh xếp thành hai hàng dài đứng đó.
Họ vừa trông thấy cậu thì lập tức cúi rạp người xuống thành góc chín mươi độ, đồng thành hô lên: “Chúng em chào đại ca ạ!”
Hạ Dương: “...” Giờ mà hô “miễn lễ, bình thân” thì có được không ta?
Cậu hắng giọng: “Mới đầu năm học đã nhận đại lễ của tụi bây rồi.
Đi vào lớp hết đi, đứng đó chắn chỗ người ta đi lại.”
“Vâng thưa đại ca!”
Chờ đám đàn em tản ra hết, cậu mới thở dài một hơi.
Sao cậu có thể quên mất rằng nguyên thân vốn chính là một đại ca trường học cơ chứ? Cũng may ở thế giới thật Hạ Dương cũng là trùm trường nên vẫn ứng phó được.
Hạ Dương sải bước đi tìm lớp của mình.
Vì mãi ngó xung quanh nên cậu đâm sầm vào người đi trước lúc nào không hay.
Vừa định nói xin lỗi thì đột nhiên đầu cậu nhói lên, xung quanh xoay mòng mòng.
Thì ra suýt nữa Hạ Dương đã OOC rồi! Bởi vì “Hạ Dương” trong nguyên tác có bao giờ hạ mình xin lỗi ai đâu.
Vì để thể hiện đúng tính cách của “Hạ Dương”, cậu giơ chân đạp người trước mặt một cái khiến người nọ té phịch xuống đất, hai đầu gối của hắn đập mạnh xuống nền xi măng, âm thanh “cốp” vang lên, có vẻ rất đau nhưng người nọ không hề la lên một tiếng.
Tuy trong lòng rất áy náy, nhưng Hạ Dương vẫn buộc phải hành xử đúng với tính cách của nguyên thân: “Mẹ mày! Đi bộ đ*o nhìn đường hả? Mày đụng trúng tao còn không biết xin lỗi?”
Nghe giọng của cậu, đám đông liền đứng lại hóng chuyện.
Có người chỉ đơn thuần đứng xem, nhưng cũng có những người buông lời xì xào bàn tán, nói ra nói vào về cậu… và cả nam sinh bị Hạ Dương đạp ngã.
Ánh nắng chiếu suốt qua tán cây, bị sàng lọc qua những chiếc lá khiến nắng vàng trở thành những đốm sáng li ti.
Chúng chiếu lên thân thể cao lớn của chàng thiếu niên anh tuấn, bụi đất dính lên quần áo cũng không thể che lấp được vẻ đẹp kinh người ấy.
Hắn ta rất cao, tuy còn là học sinh nhưng cũng phải hơn một mét tám, đôi chân dài thẳng tắp được bao bọc dưới lớp quần âu màu đen, càng tôn lên vẻ cao quý không gì sánh nổi của hắn.
Mái tóc thiếu niên để tự do bay theo làn gió, làm lộ ra vầng trán cao thông minh, đôi mắt màu đỏ lúc này đây khẽ khép hờ, nhìn vô cùng cấm dục cao lãnh.
Sống mũi cao dọc dừa, gương mặt đủ để ăn đứt các minh tinh hạng A ngoài kia.
Hạ Dương chửi xong thì thấy một màn như vậy.
Khác với những người xung quanh đang suýt xoa sắc đẹp của nam sinh trước mặt, Hạ Dương lúc này sợ vô cùng!
Má, đụng ai không đụng, chửi ai không chửi, đạp ai không đạp… lại chọc tới nhân vật chính thụ là sao????
Người mà cậu muốn tránh nhất thế mà ngày đầu tiên đi học đã cho hắn ăn hành trước cả trường rồi.
Bảo cậu làm sao mà sống nổi với ba nhân vật chính công đây hả?
Trong lúc Hạ Dương đang bối rối hoang mang thì Tề Bạch Ân đã thong dong đứng dậy, phủi bụi đất bám trên quần áo.
Nhìn cũng không nhìn cậu một cái liền xách cặp đi luôn.
Hạ Dương: “...” Ơ hay, sao hôm nay nhân vật chính thụ khác quá vậy ta?
Thật ra hồi nghỉ hè Hạ Dương đã đi tìm nhân vật chính thụ để cọ độ hảo cảm.
Vốn muốn trở thành chị em tốt với hắn nên đã giúp hắn rất nhiều.
Thậm chí có vài lần hai người còn hẹn đi cà phê nói chuyện nữa.
Nhưng sau khi phát hiện nếu OOC thì sẽ bị bệnh, Hạ Dương đã quyết định không thân thiết với nhân vật chính thụ nữa mà phải nghĩ cách khác để không bị ba tên công quân liên thủ giết chết.
Trong lúc đó cậu chỉ đành bấm bụng khiêu khích Tề Bạch Ân khắp nơi, nhưng cũng không dám làm gì tổn thương nặng đến hắn.
Mới hồi hè nhân vật chính thụ còn cao bằng cậu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ lễ phép, ánh mắt dịu dàng khiến người khác đắm say cơ mà? Sao mới có ba tháng mà hắn cao lên dữ thần vậy? Thậm chí tính cách cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Có một thoáng chốc khi hắn đứng lên, Hạ Dương đã thấy ánh mắt hắn nhìn cậu như muốn một phát bóp chết cậu ngay tại chỗ.
Chắc cậu nghĩ nhiều quá rồi!
Nhưng nếu để Tề Bạch Ân đi dễ dàng như vậy thì chắc chắn tối nay về cậu sẽ bị sốt bốn mươi độ.
Thế nên nghĩ cũng không nghĩ, Hạ Dương ném thẳng chiếc cặp đang cầm trên tay vào đầu Tề Bạch Ân.
Vì ăn đau nên hắn quay lại nhìn cậu, đôi mắt đỏ màu máu như muốn nhấn chìm cậu trong huyết lệ.
Dù rùng mình nhưng Hạ Dương vẫn chửi: “Mày ăn gan hùm rồi hay gì mà thấy tao lại dám bỏ đi như thế?” Cậu đi đến phía trước đẩy hắn một cái, buộc Tề Bạch Ân phải quỳ trước mặt mình: “Tề nhị thiếu gia bây giờ ỷ mình cao to vạm vỡ rồi nên khinh tao chứ gì?”
Tề Bạch Ân vẫn quỳ ở đó, đôi mắt nhìn cậu như nhìn người đã chết.
“Á à mày gan lắm!” Hạ Dương nắm tóc hắn, lực đạo không chút nương tay khiến Tề Bạch Ân phải nhíu mày.
Thấy vậy, cậu nói: “Mày nên nhớ mày là con chó của tao! Đụng trúng chủ