Lúc Hạ Dương nhận được đồ do chính tay hắn đưa, cậu không nghi ngờ gì mà cầm chúng vào phòng tắm.
Tề Bạch Ân tuy lạnh lùng nhưng cũng tốt bụng đấy chứ.
Lúc đầu còn bơ cậu nhưng bây giờ chẳng phải đã cho cậu ở nhờ một đêm, lại còn đem quần áo của mình cho cậu mượn hay sao?
Hạ Dương vô cùng vui vẻ khi nghĩ mình đã thay đổi được phần nào số phận bi thương của nhân vật chính thụ.
Nhưng cậu lại chưa từng nghĩ rằng tại sao Tề Bạch Ân lại hoàn toàn khác trong nguyên tác như vậy.
Với cậu, chỉ cần hắn có thể thoát khỏi ba tên tra công là tốt lắm rồi.
Mục đích của Hạ Dương từ tránh xa nhân vật chính thụ và ba tên tra công giờ đã trở thành đá đít ba tên tra công để Tề Bạch Ân và mọi người đều có thể sống vui vẻ.
Lúc tắm xong chuẩn bị mặc đồ vào, chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy bộ đồ này có mùi của Tề Bạch Ân.
Chẳng phải đồ mới thì không nên có mùi gì sao?
Hạ Dương nghĩ vậy thôi nhưng cũng không lưu tâm điều đó quá lâu.
Cậu cẩn thận mặc áo vào, sau đó đứng như trời trồng nhìn chiếc quần lót to gấp đôi size của mình.
Thứ này để cho người mặc sao? Rốt cuộc thì “của hắn” to đến chừng nào vậy? Đều cùng là đàn ông với nhau mà sao cậu thấy tủi thân thế này?
Than thân trách phận như thế nhưng cậu vẫn bấm bụng mặc quần lót và quần ngủ vào.
Sau đó đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Tề Bạch Ân đang cầm remote TV chuyển hết kênh này đến kênh khác cho đỡ nhàm chán.
Lúc này hắn nghe cửa phòng tắm mở ra liền ưu nhã xoay người lại nhìn.
Thiếu niên với một chiếc đầu bông xù, gương mặt bình thường hung dữ hôm nay lại trở nên dịu ngoan đến kỳ lạ, đôi môi đỏ mọng căng nước, đôi mắt đào hoa đầy ý lúng túng.
Hạ Dương ngại ngùng đứng đó, cậu lắp bắp: “Quần… quần cậu đưa cho tôi rộng quá.”
Khóe môi hắn nhếch lên, giả vờ như không hiểu: “Quần gì.”
Hạ Dương vừa bực vừa bất đắc dĩ vừa ngại ngùng: “Quần lót… cái ở trong ý.”
“Của tôi lớn hơn cậu nên đành phải chịu thôi.” Tề Bạch Ân bình tĩnh đứng lên đi lại gần Hạ Dương, nhìn cậu chằm chằm: “Rất hợp.”
Hạ Dương: “???”
Hợp cái gì cơ? Có bạn bè nào lại lấy cái ấy của đối phương ra để trêu chọc không? Của cậu cũng “lớn” lắm đấy nhé.
Hạ Dương “hừ” một tiếng, quay đầu né tránh cái nhìn của hắn: “Đêm nay tôi ngủ ở đâu?”
“Ngủ chung với tôi?”
“Ngủ cái đầu cậu!!” Hạ Dương tức giận đá vào chân hắn một cái.
Tề Bạch Ân cố gắng nén cười, thấy trùm trường của hắn hôm nay đã mệt rồi nên quyết định không trêu chọc cậu nữa.
Hắn chỉ tay vào căn phòng khách cạnh phòng ngủ chính: “Lúc nãy khi cậu tắm tôi đã dọn nó rồi.
Đêm nay cậu ngủ ở đó.”
“Ừm, vậy còn coi được.” Hạ Dương ra vẻ đại ca ta đây cao ngạo khí chất đầy mình, được phục vụ ta là phúc phần của người, sau đó nghênh ngang đi vào phòng dành cho mình.
Tề Bạch Ân ở phía sau thỏa mãn nhìn cậu, vừa nãy khi đến gần hắn nghe được trên người cậu toàn là mùi của mình, thật sự rất thỏa mãn.
Ở trong nhà của hắn, mặc đồ của hắn, chỉ tiếc là cậu không ngủ trên giường với hắn mà thôi.
Không sao, hắn không