Sau khi mẹ Hạ làm lớn chuyện lên thì rất nhiều vụ bê bối của cô Lệ Ninh bị phanh phui.
Cô ta từng áp bức một học sinh đến độ cậu ấy phải nhảy lầu tự tử.
Đã có nhiều học sinh bị cô ta đì, nhẹ thì hạ điểm, nặng thì bị lăng mạ rồi bị cô lập, nặng hơn nữa là bị phạt roi đến mức phải nhập viện.
Vì hai mẹ con Hạ Dương tham gia vụ này nên rất nhiều học sinh vốn dĩ đã ghét Lệ Ninh cũng lên tiếng vạch tội cô ta.
Lệ Ninh bị buộc thôi việc ngay trong hôm đó và mãi mãi về sau cũng không thể quay lại làm giáo viên được nữa.
Còn hiệu trưởng cũng bị đổi ngay ngày hôm sau.
Lệ Ninh trốn dưới góc cầu thang, điên cuồng nhắn tin cầu cứu Tề Minh, thế nhưng những gì mà cô ta nhận được chỉ là dòng chữ.
[Là do cô ngu, tự mình lo liệu đi, đừng lôi tôi ra, nếu không ba mẹ cô sẽ biến mất ngay lập tức.]
Cô ta khóc tức tưởi, hối hận vì lúc đầu do hám tiền tài mà giao tính mạng ba mẹ mình cho Tề gia.
Lại ngu ngốc đâm đầu chọc đến Hạ gia.
********
Cố Thi gọi điện cho Hạ Đình Chương kêu hắn hack vào điện thoại của Lệ Ninh thì phát hiện tin nhắn của cô ta với Tề Minh, còn có cả tin nhắn anh ta mua chuộc khiến cô Lệ phải hạ điểm Hạ Dương trong kỳ thi giữa kỳ sắp tới.
Nhà họ Hạ biết tin liền tức điên lên, mẹ Hạ định combat với Tề Minh và Lệ Ninh ngay tại chỗ rồi nhưng Hạ Dương đã ngăn lại.
Vì lúc này cậu và mẹ đã ra hành lang để đọc tin nhắn, thế nên cậu nói nhỏ với bà.
Chuyện này chỉ có người trong nội bộ Hạ gia mới biết.
“Mẹ, thù này để con xử lý.
Con muốn hành Tề gia tán gia bại sản luôn.”
Cố Thi liền gật đầu đồng ý: “Mẹ ủng hộ, nhưng con định làm cách nào?”
“Tiệc sinh nhật sắp tới của con, mẹ nhớ phát thư mời cho Tề gia.”
“Không được, cái gia đình đó bê bối lắm, mẹ không cho phép họ đặt chân đến tiệc sinh nhật của con trai mẹ.”
Hạ Dương xoa dịu bà: “Mẹ, nghe con đi.
Không chỉ mối thù liên quan đến Lệ Ninh mà con với Tề Minh còn nhiều mối thù khác lắm.
Để con kể cho mẹ nghe.”
Cậu kể hết một lượt các sự việc từ đầu năm đến giờ cho mẹ mình nghe.
Nghe xong, Cố Thi giật mình.
“Cái cậu bạn Tề Bạch Ân mà con nhắc đến có phải người ngồi bàn cuối khi nãy nhìn con chằm chằm không?”
“Đúng ạ.” Cậu gật đầu: “Nhưng cậu ấy nhìn con suốt luôn hả?”
Mẹ Hạ suy ngẫm nhìn con trai mình, lại nhớ đến gương mặt của Tề Bạch Ân mà bà nhìn thấy trong phòng học khi nãy.
Giống, quá giống vị đó! Giống đến tám phần.
Không chỉ gương mặt mà cả khí chất cũng tựa như khuôn đúc mà ra.
Hơn nữa đôi mắt màu đỏ đó… màu mắt đặc trưng chỉ thuộc về gia tộc danh giá bậc nhất nước S, người ngoại tộc sao có thể sở hữu đôi mắt đặc biệt như thế?
Bà vỗ vai Hạ Dương: “Con vào lớp gọi cậu bạn cùng bạn của con ra đây.
Mẹ có việc muốn nói với cậu ấy, cấm con thắc mắc.
Đi vào học đi!”
Hạ Dương bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, cậu mè nheo muốn nghe nhưng lại bị mẹ mình lơ đi.
Mặc dù cậu tò mò thật nhưng mama đại nhân đã nói như thế thì cậu chỉ còn biết tuân theo.
Trước khi đi, Hạ Dương sợ bà sẽ làm gì quá đáng với Tề Bạch Ân nên căn dặn đủ điều.
“Mẹ không được làm khó dễ cậu ấy đâu đấy!”
“Ơ cái thằng nhóc này, mẹ con là người như thế sao? Mà mẹ thấy con mở miệng ra là bênh cậu nhóc ấy, còn nói tốt cho người ta.
Nói đi, mày có gì với cậu bạn đó hả con?”
Hạ Dương giật nảy mình, không hiểu sao cậu đột nhiên thấy lúng túng, vội lảng sang chuyện khác: “A ha ha, có gì đâu mẹ.
Mà hôm nay trời đẹp quá, để con vào gọi cậu ấy ra.
Ha ha…” Dứt lời, Hạ Dương chạy trối chết vào lớp.
Một lúc sau, Tề Bạch Ân đi ra, hắn nhẹ nhàng nhìn Cố Thi một cái.
“Cháu chào dì.
Dì gọi cháu ra đây có việc gì không?”
Cố Thi quan sát cậu từ trên xuống dưới, bỗng cất tiếng hỏi một câu không liên quan: “Cậu là gì với Bạch Thiên Hải? À không, gương mặt này của cậu giống cụ ông Bạch Giang Triều hơn.”
Ánh mắt Tề