Cửa mở, tiếng giày da đạp trên nền đất vang lên những âm thanh đáng sợ, dường như có ai đó vừa bước vào.
Người này có vẻ như là thủ lĩnh cầm đầu, bởi anh vừa xuất hiện thì mọi thứ xung quanh đều phải theo ý anh.
Tiếng kéo ghế vang lên, người đàn ông ngồi xuống, anh từ trên cao nhìn xuống Hạ Dương với một ánh mắt giễu cợt cùng khinh thường nồng đậm, dường như chỉ xem cậu là con kiến hôi có thể tùy ý giẫm đạp.
Mà Hạ Dương lúc này cả người ướt đẫm, vừa đói vừa lạnh vừa đau đớn, bị hai tên yakuza ép quỳ xuống đất, bịt mắt lại, cả người cậu phủ phục xuống như đang thực hiện sự hành lễ cho đấng quân vương tối cao.
Bọn họ nói chuyện với nhau, lúc thì bằng tiếng Nhật lúc lại nói tiếng Anh.
Hạ Dương đã cố gắng nghe nội dung cuộc trò chuyện thế nhưng cậu không thể hiểu được.
Nghe ngữ điệu thì cậu cảm thấy người đàn ông đang vô cùng tức giận.
Có lẽ anh ta đã biết về việc bắt nhầm người, chính vì thế nên mới điên tiết lên như vậy.
Đột nhiên cằm cậu bị một lực rất mạnh nâng lực, Hạ Dương ngửi thấy mùi bùn đất từ đôi giày của anh ta truyền lên mũi mình.
Người đàn ông đang dùng mũi giày để nâng cằm cậu lên, ép cậu mắt đối mắt, mặt đối mặt với anh ta.
Hạ Dương tức điên lên, cậu nghiến răng thật mạnh sau đó quay đầu đi.
“Tần Doanh… tên chó chết!!!”
“Câm miệng.”
Âm thanh Tần Doanh hiện tại đã không còn vẻ bỡn cợt như thường ngày, thay vào đó là sự âm u lạnh lẽo, bất mãn vì không đạt được thứ mình muốn, không sở hữu được người mình yêu.
Thứ trước mặt anh lại là tình địch, là kẻ thù, là người mà anh muốn giết chết nhất.
Bọn yakuza vô dụng, có bắt người mà cũng bắt nhầm.
Hạ Dương lúc này vô cùng tức giận cùng phẫn uất, không muốn thừa nhận nhưng cậu cũng thấy hơi lo sợ.
Vì hiện tại mình đang ở trong hang cọp, đâu biết đối phương sẽ làm gì mình.
Dáng vẻ Hạ Dương bình thường đã rất thanh tú, môi đỏ da trắng, mái tóc mềm mại, làn da mỏng manh mịn màng đến mức nước khó có thể đọng lại được, từng giọt từng giọt cứ trôi tuột một đường.
Lúc này đây cậu đang bị ép ngửa cổ lên khiến cho mọi đường cong tuyệt đẹp đều bị lộ ra, cần cổ trắng ngần yếu ớt như chú thiên nga trắng, cả người run run, áo dính sát vào người thêm phần do ướt nên lộ ra hai mảng đỏ hồng khiến bao người ngất ngây.
Tần Doanh nhìn thấy một màn này, anh cũng đã hiểu vì sao Tề Bạch Ân kiếp này lại say mê Hạ Dương đến vậy.
Huống hồ gì qua những tài liệu mà anh đọc được thì Hạ Dương dường như đã hoàn toàn thay đổi, trở thành một người khác xa so với kiếp trước.
Nếu kiếp trước đáng ghét bấy nhiêu thì kiếp này lại đáng yêu bấy nhiêu.
Cứ như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Đây là bảo bối tâm can của người mà anh yêu, người mà Tiểu