Người Hầu được người ta tắm rửa sạch sẽ cả trong lẫn ngoài.
Cả người sạch sẽ thơm tho, trắng trẻo hồng hào, đến mức những người tắm cho cậu cũng bị hớp hồn vì vẻ đẹp ấy.
Cậu được bọc trong một chiếc chăn, đôi mắt được che bằng một chiếc khăn màu đen mềm mại.
Sau đó những người hầu khiêng cậu vào phòng của Tần Doanh.
Người Hầu không những không hoảng sợ vì điều này mà ngược lại, cậu rất hạnh phúc khi nghĩ đến việc sắp được làm điều đó với Tần Doanh.
Rất nhanh đã đến nơi, gia nhân cung kính gõ cửa ba cái, sau khi nghe được âm thanh từ tính bên trong: “Vào đi.” Thì bọn họ mới dám mở cửa bước vào.
Trong suốt quá trình không ai dám hó hé một tiếng nào.
Người Hầu được bọn họ nhẹ nhàng đặt lên giường.
Sau đó đám người nối đuôi nhau nhẹ nhàng rời đi.
Người Hầu vẫn im lặng nằm đó, không dám nói gì.
Tần Doanh lúc này mới điềm tĩnh đứng dậy, anh đặt ly rượu trong tay xuống bàn, từng bước chân thong dong chậm rãi tiến đến gần giường.
“Sợ hãi sao?” Tần Doanh cười: “À không, hiện tại cậu nên thấy hưng phấn mới đúng, cậu thích tôi mà.”
Anh nhẹ nhàng ngồi lên giường, đôi tay hữu lực khẽ động liền có thể dễ dàng mở chiếc chăn ra.
Cơ thể Hạ Dương thơm phức, xinh đẹp, trắng nõn nà, mềm mại cứ như vậy mà hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.
Mái tóc Hạ Dương từ trước vốn đã hơi dài, nay vừa mới được gội sấy xong nên càng trở nên mềm mại đáng yêu hơn.
Cơ thể tuyệt đẹp, chỗ cần lòi thì lòi, cần lõm thì lõm, đôi chân thon dài trắng nõn mịn màng không một sợi lông khiến người ta mê đắm.
Gương mặt cậu nhỏ xíu, chiếc mũi cao cao thanh tú, đôi môi hồng hào nay càng đỏ hơn vì lúc nãy bị bọc trong chăn.
Mắt cậu còn được che bằng một miếng vải đen, đen trắng đối lập khiến cho Hạ Dương càng trở nên quyến rũ hơn.
Trong vô thức Tần Doanh nuốt “ực” một cái, yết hầu khẽ lăn.
Chết tiệt, sao trông cậu ta còn quyến rũ hơn cả Tề Bạch Ân kiếp trước nữa vậy?
Nhìn cậu như vậy, Tần Doanh từ từ cúi xuống trong vô thức.
Ngay giây phút bàn tay anh sắp chạm được vào người cậu thì điện thoại trên bàn bỗng dưng đổ chuông.
Tần Doanh tức giận nhìn qua cái điện thoại, nhưng cũng thầm cảm thấy may mắn vì chính cuộc điện thoại này khiến anh bừng tỉnh.
Vậy mà lúc nãy anh lại có suy nghĩ muốn làm với Hạ Dương.
Thật đáng kinh tởm.
Điện thoại trên bàn vẫn tiếp tục reo.
Tần Doanh mang cảm xúc không thể diễn tả thành lời đi đến bắt máy.
Là trợ lý Duệ Tần gọi.
“Có chuyện gì?”
Duệ Tần là một trợ lý toàn năng, luôn điềm tĩnh trước mọi loại tình huống, vậy mà bây giờ giọng của anh lại vô cùng hoảng loạn: “Ngài Tần, có hai tin, tin tốt và tin xấu, ngài muốn nghe tin nào trước.”
“Giọng đã hoảng loạn như vậy rồi vậy mà còn ra vẻ thần thần bí bí.
Mau nói đi.”
“Tin tốt là đồng mình của chúng ta, Tề Minh và Du Trình đã tới.”
Sắc mặt Tần Doanh lập tức đen lại: “Vậy còn tin tốt đâu?”
“Ngài Tần, đó là tin tốt, đây mới là tin xấu.” Duệ Tần gấp rút: “Dinh thự của chúng ta bị tấn công, kẻ thù là Hạ gia, Bạch gia và Mạc gia.”
Dáng vẻ bình tĩnh của Tần Doanh trong phút