Vì Tần Doanh có quan hệ rộng với chính phủ Nhật, tưởng đâu vụ việc hôm nay sẽ bị can thiệp, bọn họ không thể trở về nước được nữa.
Nhưng Tề Bạch Ân dùng quyền của một gia tộc quân sự bậc nhất cả nước để đàm phán với chính phủ Nhật, chính nhờ thế mà mọi chuyện mới êm xuôi.
Còn về phần Tề Minh và Du Trình, cả hai vừa mới đến dinh thự liền nghe thấy người hầu xung quanh chạy tán loạn, hóng hớt một hồi cuối cùng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Thế là bọn họ nhanh chóng leo lên phi cơ riêng bay về nước.
Ai ngu mà ở lại? Trễ một chút là toang cả đám.
*******
Hạ Dương được đưa vào bệnh viện để chăm sóc đặc biệt.
Y tế Nhật Bản rất tốt, thế nên mọi người quyết định đưa cậu vào viện luôn thay vì chỉ chăm sóc ở dinh thự.
Bệnh viện mà Hạ Dương đang nằm là bệnh viện tốt nhất Tokyo, mỗi giây trôi qua đều phải tốn một đống tiền.
Tề Bạch Ân quyết định bao luôn một tầng trên cùng của bệnh viện để tiện chăm sóc cho Hạ Dương.
Trong phòng bệnh lúc này chỉ có Tề Bạch Ân, Bạch Ly và một người đang hôn mê là Hạ Dương.
Bạch Ly nhìn đứa cháu trai vốn lạnh lùng vô cảm của mình giờ phút này đây lại đang ân cần đút cháo cho một cậu nhóc.
Bà không khỏi cảm thán.
“Đúng là cháu trai lớn rồi, biết yêu rồi nó phải khác.”
Tề Bạch Ân hơi cong khóe môi cười cười, nhưng nụ cười ấy không chạm được đến đáy mắt.
Là một bậc thầy tài ba về ngành tâm lý, Bạch Ly vừa nhìn đã biết cháu trai mình đang suy nghĩ gì.
Ai nhìn thấy người mình yêu chịu khổ như vậy mà chẳng đau lòng? Hơn nữa Tề Bạch Ân còn phải tận mắt nhìn thấy Hạ Dương nhào vào lòng người đàn ông khác, còn chán ghét hắn.
Khoảnh khắc ấy lòng hắn đau vô cùng.
Bạch Ly nhanh trí đánh trống lãng qua chuyện khác: “Nghe ba anh em nhà họ Hạ kia nói, lúc nãy Tề Minh và Du Trình đã đáp phi cơ riêng xuống dinh thự của Tần Doanh rồi.
Nhưng vừa xuống đến nơi đã nghe tin Tần Doanh thất thủ, bọn họ sợ hãi cong đuôi chạy rồi biến về nước.
“Cháu không quan tâm lắm, vấn đề bây giờ là cháu đang lo cho sức khỏe của Hạ Dương.” Nói rồi hắn chăm chú nhìn Hạ Dương, dường như cả thế giới của hắn chỉ có mình cậu thôi.
Bạch Ly thở dài: “Cháu không nghĩ đến chuyện trả thù bọn chúng ngày xưa đã đối xử với mình như vậy?”
“Chưa phải là lúc ạ, cậu ấy vẫn chưa tỉnh nên cháu không có tâm trạng làm mấy việc đó.”
“Tề Minh và Du Trình cũng có tham gia vào vụ này.
Hiện tại Tần Doanh đã được xử lý, chỉ còn mỗi hai tên kia thôi.” Bạch Ly nghiêm giọng: “Một công đôi việc.
Cháu nghĩ sao?”
Tề Bạch Ân âm trầm đắn đo, sau khi đút muỗng cháo cuối cùng cho Hạ Dương thì liền quay sang nói chuyện với Bạch Ly.
“Cháu hiểu rồi, cháu đồng ý.”
Bạch Ly hài lòng gật đầu, sau đó bà nhìn sang Hạ Dương đang ngủ với ánh mắt phức tạp: “Ngày mai cậu