Theo âm thanh, Hạ Dương cùng Tề Bạch Ân cũng đi đến.
Theo sau còn có Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn đi cùng.
Cả bốn người ăn mặc đơn giản nhưng khí chất ngời ngời, hoàn toàn khác so với dáng vẻ cố tình bôi son trát phấn của đám người Tề gia.
Vừa nhìn thấy Tề Bạch Ân, đôi mắt Trịnh Mỹ Linh đang đờ đẫn bỗng trở nên hung dữ, bà ta nhìn hắn với ánh nhìn căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Mày!!!”
“Mẹ.” Tề Minh dùng tay ngăn bà lại: “Đừng.”
Tề Bạch Ân cười khiêu khích nhìn Trịnh Mỹ Linh.
Tựa như một con quái vật đã thoát khỏi gông xiềng, giờ đây nó đang tìm cách cắn ngược lại người chủ độc ác khi xưa.
Tề Chu Bằng vừa nhìn thấy Hạ Dương thì đôi mắt liền sáng rực lên.
Vì đối với ông ta, nhà họ Hạ tựa như mặt trời ban trưa, là ông trùm trong mọi lĩnh vực.
Có thể mốc nối mối quan hệ với nhà họ Hạ là một điều tuyệt vời hơn bao giờ hết.
Hơn nữa hôm nay ông ta được Hạ gia mời dự sinh nhật của tiểu thiếu gia Hạ Dương, điều đó chứng tỏ Hạ gia đang coi trọng Tề gia, nhìn thấy được tiềm năng phát triển của Tề gia, từ đó đề bạc giúp đỡ ông nhiều hơn.
“Cậu Hạ…” Tuy lớn hơn Hạ Dương rất nhiều nhưng Tề Chu Bằng vẫn khúm núm vì lợi ích cá nhân.
Cả bốn người Hạ Dương đều vô cùng chán ghét hạng người tiểu nhân như vậy.
Đặc biệt là Hạ Dương, cậu vô cùng bực mình khi phải tiếp đãi bọn Tề gia này, nhất là khi bọn chúng chính là những người khiến Tề Bạch Ân phải chịu khổ bao năm.
Vì kế hoạch, Hạ Dương chỉ đành nhịn lại, cậu nở nụ cười “thương nghiệp” mà các anh mình hay xài với nhà họ Tề: “Rất hoan nghênh bác Tề và gia đình đã đến dự tiệc sinh nhật của cháu.
Nhưng có phải khi nãy bác hơi nặng lời với vệ sĩ nhà cháu hay không ạ?”
“Thật vinh hạnh khi được đến dự sinh nhật của cậu út Hạ gia.” Thấy bản thân được Hạ Dương coi trọng như vậy, Tề Chu Bằng tự cho rằng bản thân mình là người có giá trị.
Vì thế ông ta bắt đầu giở giọng điệu cha chú ra mà dạy bảo: “Nhưng mà bác nói này, vệ sĩ nhà cháu thật sự thiếu hiểu biết, mở cửa xe của bác mạnh như vậy nếu hư thì phải làm sao? Cháu nên xem lại chất lượng vệ sĩ được thuê đi nhé.”
Hạ Dương nhìn anh vệ sĩ đang co ro quỳ dưới đất liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thấy như vậy, Tề Bạch Ân liền tâm linh tương thông với cậu mà ngồi xuống đỡ cậu vệ sĩ lên, còn ân cần hỏi: “Anh không sao chứ?”.
Truyện Cung Đấu
Anh chàng vệ sĩ lắc đầu, cảm thấy bất ngờ với hành động của hắn: “Tôi không sao đâu, cảm ơn cậu đã quan tâm.”
Hạ Dương làm ra vẻ lịch thiệp quay sang Tề Chu Bằng,